ĐÓA HOA TỘI LỖI

Dịch: Hé

"Mục Hựu Ân" đứng trước tủ quần áo, cô đã đứng ngẩn ở đó một lúc lâu, tối qua "An Thác Hải" nói hôm nay sẽ đưa cô đi gặp một người bạn. Đây là lần đầu tiên "An Thác Hải" đưa cô đi gặp bạn anh. Thực ra, bạn bè của "An Thác Hải" rất ít, có thể nói là gần như không có. Anh đã giành hết thời gian của anh vào xưởng cà phê và cô nên anh không có thời gian kết giao bạn bè. "Mục Hựu Ân" từng buồn lòng về chuyện này, cô cũng từng bảo anh kết bạn rồi đưa bạn về nhà chơi, nhưng lần nào "An Thác Hải" cũng tỏ rõ thái độ: Mục Hựu Ân không chỉ là vợ của anh mà còn là bạn của anh. Nói thực lòng, nghe thấy "An Thác Hải" nói như vậy, "Mục Hựu Ân" rất vui sướng, vì cô sợ một ngày nào đó "An Thác Hải" có nhiều bạn, rồi anh sẽ phát hiện ra vợ của anh là người phụ nữ vô vị đến nhường nào.

Lúc này, "Mục Hựu Ân" đang phân vân không biết nên mặc gì đến gặp bạn của "An Thác Hải". Cô đoán đó nhất định là người bạn mà "An Thác Hải" cực kì xem trọng, cô phải dành chút thời gian để trang điểm.

Cuối cùng, "Mục Hựu Ân" đã chọn chiếc đầm xếp tầng màu sữa, kết hợp với đôi cao gót màu nude. Đứng trước gương, "Mục Hựu Ân" rất hài lòng với dáng vẻ nền nã của mình trong gương. Thấy cần cổ hơi trống trải và khuôn mặt hơi tái nên "Mục Hựu Ân" đã chọn một đôi bông tai màu xanh lục. Sau khi đeo bông tai, cô còn thoa chút son, nhờ đó trông cô tươi tắn hơn rất nhiều.

"An Thác Hải" đang đợi cô ở bên ngoài, anh đứng cạnh chiếc xe, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai. "Mục Hựu Ân" cầm túi xách, đứng một bên đợi anh. Khi "An Thác Hải" kết thúc cuộc điện thoại rồi quay lại nhìn cô, anh lập tức nhíu mày, rồi bắt đầu sầm sì mặt mũi.

"Sao thế?" "Mục Hựu Ân" sờ mặt mình, cô chắc chắn quần áo của mình không có vấn đề gì.

"Vừa nãy em ở trong phòng bắt anh đợi em lâu như vậy là để..." "An Thác Hải" bày ra khuôn mặt lạnh tanh, liếc cô từ trên xuống dưới: "Ăn mặc lồng lộn như này?"

Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, dù cô tốn nhiều thời gian nhưng hiệu quả không tồi chút nào, ít ra "Mục Hựu Ân" cảm thấy mình như này sẽ không khiến "An Thác Hải" mất mặt. Nhưng hình như người đàn ông của cô không nghĩ như vậy, anh nói như thể cô đã làm một việc vô cùng ngu ngốc, giống như cô là một nữ du khách đến Istanbul du lịch, đến tối liền trang điểm lồng lộn, ngồi trên quảng trường uống cà phê rồi đá lông nheo với cánh đàn ông vậy.

"A Thác..." "Mục Hựu Ân" ấp úng, ánh mắt của "An Thác Hải" khiến cô bỗng cảm thấy chột dạ. Đúng vậy, cô cũng có lòng riêng của mình, tối qua cô hỏi "An Thác Hải" người cô sắp gặp là nam hay nữ, nhưng hình như "An Thác Hải" không thích nói nhiều về người bạn này lắm.

Nhỡ... nhỡ là phụ nữ thì sao? Vì đề phòng khả năng kia, từ tối qua "Mục Hựu Ân" đã bắt đầu phân vân không biết mặc gì.

Ánh mắt của "An Thác Hải" dừng lại trên chân cô, giọng như đang chất vấn: "Giày cao gót sáu phân?"

Ừm, đôi giày này cao hơn đôi giày cô hay đi hai phân, "Mục Hựu Ân" vô thức rụt chân lại.

Ánh mắt của "An Thác Hải" lướt đến eo cô: "Để mặc bộ váy này mà sáng hôm nay em đã lén đổ bữa sáng của em đi?"

Vì sao đến chuyện này "An Thác Hải" cũng biết vậy. Bộ đầm cô mặc hôm nay có thiết kế chiết eo, vì muốn vòng eo thon gọn nên cô không dám ăn bữa sáng. "Mục Hựu Ân" thầm toát mồ hôi hột, nhưng ngoài miệng vẫn cố cãi: "A Thác... chẳng phải hôm qua chúng ta ăn tối muộn hơn bình thường sao? Thế nên..."

"An Thác Hải" hoàn toàn không nghe lọt tai lời cô nói, từ hàng lông mày càng lúc càng xoắn lại có thể nhìn ra anh càng lúc càng bất mãn với cô. Lần này, ánh mắt anh dừng lại trước ngực cô, lời của anh như được thoát ra từ kẽ răng: "Em! Còn đổi áo cúp B thành cúp C, Mục! Hựu! Ân!"

"Không phải, không phải..." "Mục Hựu Ân" vội vàng xua tay, lần này "An Thác Hải" đã trách oan cô rồi: "A Thác, không phải như anh nghĩ đâu, em... mấy ngày trước đã đổi sang áo cup C rồi, vì... dạo này em tăng cân một chút, em cảm thấy hình như ngực cũng... to ra theo... mặc cái kia... rất chật, nên em đã mặc sang áo cup C. A Thác, anh... hôm đó lúc anh sờ em, anh không thấy nó to hơn sao? Chẳng phải hôm đó anh còn rất vui..."

"Mục Hựu Ân!" "An Thác Hải" bỗng cất cao giọng, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi ngực cô, từ vẻ mặt lạnh lùng ban nãy đã biến thành vẻ mặt mất tự nhiên.

Lúc này "Mục Hựu Ân" mới cảm thấy mình đã nói những lời ngu ngốc rồi, cô cúi gằm mặt, nhưng lòng cô lại cảm thấy vui vẻ, ăn mặc như này có tác dụng đánh lạc hướng, "An Thác Hải" sẽ không xoi mói trang phục của cô nữa.

Một giây sau, Mục Hựu Ân cảm thấy hình như mình đã nghĩ nhiều rồi, vì "An Thác Hải" đang nhìn đôi hoa tai của cô, đó là đôi hoa tai cô thích vô cùng.

"Gỡ hoa tai ra." "An Thác Hải" chỉ vào hoa tai của cô.

"Vì sao?" "Mục Hựu Ân" không muốn gỡ hoa tai xuống chút nào, nó rất hợp với trang phục của cô.

"Xấu chết mất!"

Gã khốn này, dám nói cô xấu. "Mục Hựu Ân" cảm thấy cô phải bày ra khuôn mặt bí xị cho "An Thác Hải" nhìn, đó là chiêu trí mạng để chế ngự anh.

Thế là, "Mục Hựu Ân" xị mặt ra, chỉ là, hôm nay uy thế của "An Thác Hải" có vẻ lớn, và thế là "Mục Hựu Ân" đành ngoan ngoãn gỡ đôi hoa tai xuống, gỡ thì gỡ, cũng chỉ là một đôi hoa tai thôi mà.

Sau khi gỡ đôi hoa tai xuống, "Mục Hựu Ân" nhận ra "An Thác Hải" có vẻ vẫn chưa chịu bỏ qua, anh liếc qua liếc lại khắp người cô, sao đó nhìn vào...

"Mục Hựu Ân" cuống quít che miệng lại, cô ném cho anh một ánh mắt hung dữ, như muốn nói: Một vừa hai phải thôi, hiểu không? Anh đừng có được nước lấn tới nhé, hừm!?

Ánh mắt hung dữ của cô đã thu được hiệu quả, ánh mắt "An Thác Hải" nhìn cô bỗng trở nên dịu dàng, anh cứ thế duỗi tay ra, khiến cô bất ngờ nhào vào lòng anh. Anh chỉ đẩy nhẹ, lưng cô đã tựa vào thân xe, anh áp sát vào cô, nhốt cô trong vòng tay anh và chiếc xe.

8 rưỡi sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua giàn nho, rải xuống mái tóc của "An Thác Hải", khuôn mặt "Mục Hựu Ân" ẩn khuất dưới chiếc bóng của anh. Từ góc nhìn của cô có thể thấy được tia nắng nhảy nhót trên mái tóc anh, trông như bầy tiểu tinh linh đang đùa giỡn với cơn gió. Cô nghĩ, đám tiểu tinh linh kia nhất định đang giẫm lên trái tim cô, mỗi một nhịp xoay tròn đều khiến trái tim cô đập cuồng loạn.

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió.

"Mục Hựu Ân" nhắm mắt lại, môi anh liền chạm vào môi cô.

Cho đến khi, đầu lưỡi cô nóng rát, cánh môi tê dại, anh mới buông cô ra.

"Mục Hựu Ân" còn đang thở hổn hển, "An Thác Hải" đã bế bổng cô lên.

Anh ấy... anh ấy định làm gì thế? Bị hôn đến mê loạn nên cô chỉ có thể ôm lấy cổ "An Thác Hải" theo phản xạ. Khi ánh nắng càng lúc càng rực rỡ, gò mà của "Mục Hựu Ân" càng lúc càng nóng ran.

Anh mở cửa phòng ngủ của bọn họ ra, cửa vừa đóng lại, ngón tay "Mục Hựu Ân" đặt trên hàng cúc áo sơ mi của "An Thác Hải", lắp bắp nói: "A Thác... không phải anh bảo muốn đưa em đi gặp bạn anh sao? Chúng ta... làm vậy có ổn không? Có..."

Sau đó, "Mục Hựu Ân" lập tức ngậm miệng lại.

Toi rồi, cô lại tưởng bở một lần nữa rồi, "An Thác Hải" đứng trước tủ quần áo, anh đặt cô xuống, mở tủ quần áo của cô ra, lướt tay qua hàng quần áo của cô, nói: "Mục Hựu Ân, anh cảm thấy anh nhất định phải chọn trang phục cho em."

Mười mấy phút sau, "Mục Hựu Ân" không tình không nguyện bị Tống Ngọc Trạch kéo lên xe, dáng vẻ của cô lúc này rất quê mùa, xem xem Tống Ngọc Trạch đã giúp cô chọn cái bộ đồ gì này: Áo nỉ thùng thình màu xám phối với chiếc quần thụng xanh lá cây đậm điểm xuyết vài bông hoa màu hồng, đúng thật là...

Vì sao lại bắt cô mặc bộ đồ này? Anh giải thích rằng bạn của anh là người có gu thẩm mĩ hơi dị.

Trên đường đi, "Mục Hựu Ân" không nói năng gì, "An Thác Hải" cũng trầm mặc. Cô đang giận anh, còn anh thì không biết đang giận ai.

Gần hai tiếng sau, xe đã đến Istanbul, men theo khu thành cổ, xe dừng lại ở trước khách sạn lưng chừng núi.

Sau khi xe dừng lại, "An Thác Hải" liếc "Mục Hựu Ân" một cái, vuốt lại tóc mái của cô, "Mục Hựu Ân" hất mạnh tay anh ra. Đối với cô, động tác của "An Thác Hải" chính là muốn phá hỏng kiểu tóc mái hoàn hảo mà cô đã cất công tạo kiểu.

Anh bật cười, vuốt lại tóc mái cho cô.

"Mệt không?" Giọng anh đầy sự thương xót.

Cô coi như không nghe thấy anh nói.

"Hựu Ân." Anh cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai người: "Người em sắp gặp có quá khứ không hay lắm, anh ta là một người đàn ông."

Cuối cùng trái tim của "Mục Hựu Ân" cũng có thể đặt lại chỗ cũ rồi, hóa ra, là đàn ông chứ không phải phụ nữ. Sau khi nghe "An Thác Hải" nói như vậy, hình như cô cũng bớt giận phần nào.

"Ừm." Khẽ đáp một tiếng, biểu thị mình đã nghe thấy.

"Người đàn ông này là bạn của anh trước kia, lâu rồi bọn anh không gặp nhau. Anh ta đã gặp phải chuyện không hay, cô gái lớn lên cùng anh ta đã biến mất, vĩnh viễn biến mất, em có hiểu ý của anh không?"

"Là chết rồi ư?" Cô hỏi khẽ.

Sau một thoáng im lặng, "An Thác Hải" mới đáp một tiếng: "Ừm."

Tiếng "ừm" của anh nghe có vẻ vô cùng nặng nề, sự nặng nề đó nhanh chóng bao trùm khoang xe, có một khoảnh khắc, "Mục Hựu Ân" gần như không thở nổi, bỗng dưng muốn bật khóc.

"Hựu Ân."

"Dạ."

"Em rất giống cô gái trong lòng bạn anh."

Lời của "An Thác Hải" khiến "Mục Hựu Ân" cảm thấy hơi kì lạ, cô giống người yêu đã mất của người đàn ông kia sao? Mấy hôm trước, một người đàn ông tên là Bách Nguyên Tú cũng coi cô thành người yêu đã chết của anh ta, anh ta nói người phụ nữ kia tên là Triệu Hương Nông.

"Từ sau khi người phụ nữ kia biến mất, bạn của anh vẫn không thể quên được cô ấy, vì giữa anh ta và cô ấy tồn tại rất nhiều điều tiếc nuối. Mà bây giờ, bạn của anh muốn buông tay. Anh ta mong muốn trước khi buông tay, có thể làm một nghi lễ cáo biệt, anh ta xin anh..." Nói đến đây, "An Thác Hải" ngừng lại một chút: "Anh ta cầu xin anh giúp anh ta hoàn thành nghi lễ cáo biệt này, về sau, anh ta sẽ không còn tiếc nuối nữa. Hựu Ân, anh nói như vậy em có hiểu không?"

"Mục Hựu Ân" tự nhận mình không phải là một người thông minh, cô phải tốn rất nhiều thời gian mới hiểu được mấy câu chuyện phức tạp. Nhưng giây phút này, cô cảm thấy mình có thể hiểu lời của "An Thác Hải" ngay lập tức.

"Em hiểu, em hiểu." Cô gật đầu.

"Ừm." Anh vuốt má cô: "Mục Hựu Ân vẫn còn thông minh chán."

"Mục Hựu Ân" nhìn về phía khách sạn: "Bạn anh ở đây à?"

Thấy "An Thác Hải" gật đầu, cô định mở cửa xuống xe thì anh giữ cô lại, anh bảo cô ở trong xe đợi anh, anh vào chào hỏi người bạn kia trước.

Bách Nguyên Tú đứng trước cửa sổ, anh ta nhìn thấy xe của Tống Ngọc Trạch dừng lại trước cửa khách sạn, anh ta còn nhìn thấy góc mặt nghiêng của Tiểu Nông của anh ta. Bách Nguyên Tú phải gắng gượng mới khống chế được bản thân, không lao xuống, kéo Tiểu Nông của anh ta ra khỏi xe, rồi nói hết mọi chuyện cho cô biết.

Nhưng không thể, có chết cũng phải ngậm miệng thật chặt.

Giữa Bách Nguyên Tú và Triệu Hương Nông đã được định trước là gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.

Anh ta ép mình rời mắt khỏi gương mặt nghiêng nghiêng trong xe kia, không dám nhìn tiếp.

Tiếng gõ cửa vang lên, Bách Nguyên Tú đứng trước gương điều chỉnh nhịp hô hấp, người trong gương có mái tóc gọn gàng, vì muốn để "Mục Hựu Ân" có hảo cảm, anh ta còn cất công thắt nơ trên cổ áo.

Bách Nguyên Tú mở cửa phòng ra, anh ta không nhìn thấy Triệu Hương Nông ở phía sau Tống Ngọc Trạch. Bách Nguyên Tú cau mày, người có động tác giống anh ta còn có Tống Ngọc Trạch.

Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch hờ hững liếc qua người Bách Nguyên Tú một vòng, sau đó nói với anh ta: "Anh không cần thiết phải chải chuốt như vậy, cái nơ bướm trên cổ anh khiến anh trông rất khôi hài."

Bách Nguyên Tú không để tâm lời của Tống Ngọc Trạch, anh ta chỉ vào đồng hồ, biểu thị sắp đến khoảng thời gian mà bọn họ giao hẹn.

Tống Ngọc Trạch vẫn đứng ở đó, ánh mắt nhìn nơ bướm trên cổ Bách Nguyên Tú lộ ra sự giễu cợt: "Bách Nguyên Tú, anh có đeo thứ đồ chơi này hay không cũng chẳng phải chuyện quan trọng với cô ấy. Nói trắng ra, trong lòng cô ấy, anh chỉ là đối tượng để cô ấy làm việc thiện thôi. Hơn nữa, tôi cần phải nhắc anh, nhiệt độ hôm nay đã lên đến ba mươi hai độ, anh chắc chắn anh muốn mặc như này chứ?"

Bách Nguyên Tú thoáng liếc ánh nắng chói chang bên ngoài, miệng lẩm bẩm chửi thề, gỡ chiếc nơ anh ta mất công chuẩn bị xuống.

Chiếc nơ bị ném sang một bên, mặt mày Tống Ngọc Trạch mới giãn ra đôi chút, anh đưa một quyển ghi chú cho Bách Nguyên Tú: "Anh đọc cái này trước đi đã, đây là những điều cô ấy cần phải lưu ý hằng ngày, đồ nào không thể ăn, nơi nào không thể đi, hoạt động nào cần tránh..."

Bách Nguyên Tú giở quyển ghi chú ra, những trang giấy chi chít chữ khiến mắt anh ta cay xè.

Sau đó, Tống Ngọc Trạch lần lượt đưa bình nước, ô che nắng đặc chế cùng những đồ đạc lỉnh kỉnh khác cho anh ta. Sau khi Tống Ngọc Trạch đi khỏi, Bách Nguyên Tú tựa lưng vào tường, chỉ cảm thấy những món đồ mà Tống Ngọc Trạch đưa cho anh ta nặng tựa ngàn cân.

Lúc này, "Mục Hựu Ân" nhân lúc "An Thác Hải" không có ở đó, âm thầm lấy cây son cô lén giấu ra, vì "An Thác Hải" đã hôn sạch lớp son cô thoa sáng nay.

Thoa son xong, "Mục Hựu Ân" hài lòng nhìn vào gương, bắt chước cô gái quyến rũ trong đoạn quảng cáo son môi, chu chu đôi môi đỏ tươi quyến rũ.

Còn chưa đợi cô hoàn thành động tác, ánh mắt bắn vào từ bên ngoài cửa xe khiến cô kêu gào trong lòng, quay sang, quả nhiên "An Thác Hải" đang đứng bên ngoài, ánh mắt giống như một mũi tên.

"Mục Hựu Ân" giật nảy mình, tay chân bủn rủn, thỏi son trong tay cô liền rơi xuống đất.

Xong đời rồi! Bị bắt quả tang rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi