ĐÓA HOA TỘI LỖI

Dịch: Hé

Sáng sớm, xe taxi đậu dưới nhà, tài xế ngồi đợi hơi sốt ruột mà ấn còi lần nữa. Khi nghe thấy tiếng còi xe vang lên, bàn tay không còn sức lực lại ngăn bàn tay đang luồn vào đùi non cô. Lúc này, cơ thể cô đang bị động dán chặt lên tường, Tống Ngọc Trạch một tay ôm eo cô, một tay luồn vào trong quần jean của cô.

Cô vừa ngăn anh lại, tay anh càng suồng sã hơn. Ngón tay chạm vào khu vực tam giác của cô, chà sát qua một lớp vải mỏng manh, khiến đôi chân cô mềm nhũn.

“Tống...” Giọng cô run rẩy. Cô phải quay về rồi, hôm nay là chủ nhật, nếu quay về sớm có lẽ cô còn có thể gặp được Triệu Diên Đình. Càng quấn quít bên anh, cô càng muốn giải quyết mọi việc nhanh chóng. Sau đó, họ sẽ giống như cặp tình nhân bình thường khác, gặp gỡ, hẹn hò và ngủ cùng nhau.

Còn chưa đợi cô nói hết thì anh đã chặn môi cô bằng nụ hôn vô cùng mãnh liệt. Chiếc kính to đùng đeo trên mặt trượt xuống sống mũi vì động tác kịch liệt của hai người. Chiếc kính bị lấy đi mất, nụ hôn men theo khoé miệng cô đi xuống dưới.

Tài xế dưới nhà ấn còi mấy lần liên tiếp, Triệu Hương Nông đẩy cơ thể đang đè trên người cô ra, cầu xin: “Tống... Tống Ngọc Trạch, em... em phải quay về rồi, thật sự phải quay về.”

Anh không để tâm, nụ hôn vẫn tiếp tục, khiến tài xế taxi lại bắt đầu nhấn còi, Triệu Hương Nông lại bắt đầu đẩy Tống Ngọc Trạch.

Môi anh dừng lại trên xương quai xanh của cô, nhịp thở hỗn loạn, nói: “Để anh bảo anh ta đi rồi anh đưa em về, nhé?”

Cô vẫn tiếp tục đẩy anh.

Một giây sau ngón tay đang dừng trên nơi nhạy cảm của cô len vào lớp vải mỏng manh, chạm vào cô.

Chiếc xe taxi đã đi khỏi đó.

Chiếc kính to đùng rơi một bên, mặt cô dán lên tường, thừa nhận anh.

Cô áp tay lên tường, muốn tìm một chỗ để bấu víu, nhưng mỗi cú thúc vừa sâu vừa mạnh của anh khiến cánh tay cô chỉ có thể vô lực buông xuôi. Cuối cùng, cô duỗi tay ra sau níu chặt lấy bờ vai anh, tựa đầu lên bả vai anh, phối hợp theo tiết tấu của anh.

Khi mặt trời ló dạng, đôi chân bủn rủn của Triệu Hương Nông bước xuống từng bậc cầu thang. Tống Ngọc Trạch đi ở phía sau cô, mấy bậc cuối cùng, Tống Ngọc Trạch dứt khoát bế cô lên.

Đi hết bậc cầu thang anh liền thả cô xuống, hỏi lại một lần nữa: “Không để anh đưa em về thật à?”

Triệu Hương Nông lắc đầu. Ngập ngừng một lúc, cúi đầu nói: “Tống Ngọc Trạch, em nghĩ chúng ta tạm thời không thể gặp nhau nữa. Trong khoảng thời gian này anh cũng đừng gọi điện cho em.”

Lời của cô không nhận được lời hồi đáp, cô ngẩng đầu lên vội vàng nói: “Vừa rồi em không có ý gì khác, em...”

Những lời tiếp theo không thể nói ra được, dường như nói kiểu gì cũng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Tống Ngọc Trạch, dù cô hoàn toàn không có ý đó.

Trong ánh mắt lo lắng của cô, vẻ mặt lạnh nhạt của anh dần trở nên dịu dàng. Anh duỗi tay chạm vào mặt cô, nở nụ cười trấn an cô.

Triệu Hương Nông liền kiễng chân lên, dù như thế môi cô cũng chỉ có thể chạm tới cằm anh. Tựa như biết cô định làm gì, Tống Ngọc Trạch hơi cúi mặt xuống.

Cô chạm vào môi anh như mong muốn rồi nói tạm biệt Tống Ngọc Trạch.

Tống Ngọc Trạch dựa vào cầu thang vẫy tay với cô. Ánh mặt trời mới ló dạng khiến khuôn mặt anh trở nên sáng láng. Triệu Hương Nông quay đầu, đi về phía xe taxi.

Lúc bưng cà phê ra ngoài ban công, Cát Đồng nhìn thấy cánh cửa chiếc xe taxi đậu ngoài ngõ đóng lại. Trên cửa kính xe hiện ra một bên mặt của cô gái trẻ, tóc dài, đeo kính to sụ, trông rất ngốc nghếch. Nếu Cát Đồng đoán không nhầm thì cô gái ngốc nghếch này chính là người phụ nữ đầu tiên được qua đêm ở nhà Tống Ngọc Trạch. Gần 9 giờ tối mấy bữa trước, Tống Ngọc Trạch có đến nhà bà, nhờ bà để ý phòng cậu ta nhiều hơn. Đưa ra yêu cầu đó cậu ta còn nói thêm một số chuyện, nào là trong nhà cậu ta có khách, người đó không quen khu vực này, cậu ta mong bà có thể thực hiện trách nhiệm của người chủ nhà trọ.

Sau đó Cát Đồng bắt đầu để ý động tĩnh nhà Tống Ngọc Trạch, rồi bà phát hiện mấy ngày liền Tống Ngọc Trạch và một cô gái bị mái tóc bù xù và chiếc kính to bản che hết hai phần ba khuôn mặt ra ra vào vào.

Bây giờ, Cát Đồng đã nhìn thấy cảnh cô gái rời khỏi đây, Tống Ngọc Trạch tận tình đưa tiễn, ít ra ngoài mặt thì là như vậy.

Khi chiếc xe biến mất nơi cuối con đường, Tống Ngọc Trạch quay đầu lại. Từ góc độ của Cát Đồng có thể nhìn thấy rõ biểu cảm thay đổi nhanh chóng trên mặt của chàng khách trọ điển trai. Nụ cười trên gương mặt cậu ta lập tức vụt tắt, được thay thế bằng sự lạnh lùng như thể ngày tận thế cũng chỉ là chuyện nhỏ như cơm bữa.

Khi bước đến bậc thang thứ ba, anh chàng mặt lạnh kia hơi cau mày, giẫm lên bậc thang như đang thử sức bền của cây cầu thang. Sau vài cú giẫm chân, đầu lông mày cậu ta lại nhíu chặt lại.

Mấy phút sau, Tống Ngọc Trạch đứng trước cửa nhà bà. Cậu ta đưa cho bà 1000 đô với yêu cầu: Thay chiếc cầu thang khác, cái mới phải chắc chắn hơn một chút.

Dì Thanh và Rice vẫn đứng trên bậc tam cấp màu trắng như trước. Dì Thanh không hề trách cứ nửa lời mà chỉ vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Về là tốt rồi.”

Vì Tống Ngọc Trạch mà Triệu Hương Nông đã bỏ lỡ cơ hội gặp Triệu Diên Đình. Thay sang bộ quần áo khác, Triệu Hương Nông đến trước mặt mẹ mình.

Khuôn mặt Lý Nhu đầy vẻ mệt mỏi, vừa nãy dì Thanh nói với cô một tuần qua mẹ cô đi khắp nơi để dập tắt ngọn lửa. Tất nhiên, ngọn lửa này chính là do cô làm nhóm lên.

“Cảm ơn mẹ vì chuyện mấy ngày qua.” Triệu Hương Nông buông thõng hai tay.

Lý Nhu nhìn cô mà không nói gì. Dưới ánh mắt như máy quét của bà, Triệu Hương Nông vô thức túm lấy tà váy.

“Xin lỗi mẹ, con làm mẹ thất vọng rồi.” Cô lại cất lời.

“Triệu Hương Nông.” Lý Nhu gọi cô.

“Vâng thưa mẹ.” Triệu Hương Nông đáp lại. Lúc nhỏ mỗi lần cô chọc tức Lý Nhu, bà đều gọi cả tên lẫn họ cô. Về sau khi cô đã hiểu chuyện, cô không còn làm những chuyện khiến Lý Nhu tức giận nữa.

“Mẹ đang nghĩ.” Giọng điệu trống rỗng, không chút tình cảm vang lên: “Dù con không giống mẹ nhưng tính cách của con cũng giống mẹ phần nào. Có điều gần đây mẹ mới phát hiện tính cách con không giống mẹ chút nào mà giống ông ta hơn.”

Triệu Hương Nông biết, “ông ta” trong lời Lý Nhu là ai. Tâm tình cầu mà không được khiến lòng bà ngập tràn nỗi oán hận, vì sao bà hy sinh vì ông ta nhiều như vậy mà ông ta vẫn không yêu bà.

Lý Nhu đến gần Triệu Hương Nông, những chữ tiếp theo như muốn đâm thủng màng nhĩ cô: “Con đã không giống mẹ rồi, vì sao đến tính cách cũng không giống mẹ nốt. Tiểu Nông, đây mới là điều con khiến mẹ thất vọng nhất.”

Nỗi oán hận tích luỹ theo năm tháng trở thành một căn bệnh.

“Mẹ à.” Triệu Hương Nông nhìn thẳng vào mắt Lý Nhu: “Con chẳng giống ai cả, con chỉ là chính con! Con không giống Lý Khả, không giống Triệu Diên Đình cũng chẳng giống Lý Nhu. Con là Triệu Hương Nông, mẹ ạ!”

Đây là lần đầu tiên Triệu Hương Nông nhắc đến cái tên “Lý Khả” trước mặt Lý Nhu một cách rõ ràng. Trong thoáng chốc, ánh mắt Lý Nhu như nhìn thấy ma.

Triệu Hương Nông duỗi tay ôm lấy mẹ mình.

“Mẹ à, xin mẹ công bằng với con một chút. Con cũng có thứ mà con muốn theo đuổi, con mong mẹ dù là lần đầu tiên dùng tấm lòng thấu hiểu cho điều mà con muốn, con cũng cảm kích lắm rồi. Dù mẹ không muốn thử hiểu con cũng không sao, con chỉ mong lúc con nắm tay anh ấy đến trước mặt mẹ thì có thể nhận được lời chúc phúc của mẹ. Dù mẹ không chúc phúc cũng không sao, mẹ chỉ cần biết đó là người con thích là được. Mẹ ơi, mẹ sẽ làm như con mong muốn chứ?”

“Tiểu Nông, đừng quên là mới đây thôi con còn nói với mẹ rằng người con thích là Nguyên Tú.” Lý Nhu đáp lại cô bằng giọng điệu giễu cợt.

“Nếu như!” Triệu Hương Nông nhấn mạnh ngữ khí: “Nếu mẹ có thể làm như con mong muốn, con sẽ dùng cách của con giành lấy những lợi ích mà mẹ nên nhận được giống trước kia. Mẹ à, mẹ cũng biết rằng rất nhiều người đàn bà đang nhòm ngó cái danh “Bà Triệu” mà. Thực ra mẹ hiểu rõ hơn ai hết rằng mất đi sự ủng hộ của con mẹ sẽ nhanh chóng mất đi cái danh “Bà Triệu”.

“Con biết mẹ căn bản không để ý cái danh “Bà Triệu” sẽ khiến mẹ vinh quang nhường nào, điều mẹ để ý chính là thứ mà tôi không có được, người phụ nữ khác cũng đừng hòng có được.”

Sau khi nói những lời này, Triệu Hương Nông nhận được lời hồi đáp của Lý Nhu: “Triệu Hương Nông, cô điên rồi.”

Khẽ đóng cửa lại, Triệu Hương Nông bước đi trên hành lang yên ắng như trước kia. Cô biết, kể từ giây phút này cô sẽ không còn nhận được chút tình cảm nào từ mẹ cô nữa, dù chỉ là chút xíu lòng thương hại.

Triệu Hương Nông siết chặt bàn tay, không có cũng chẳng sao, cô còn Tống Ngọc Trạch. Cô muốn sinh một đàn con cùng Tống Ngọc Trạch. Cô muốn con của cô nhận được tình mẹ đong đầy mà cô hằng khát khao nhưng không sao có được, nhất định là như vậy!

Trong tuần này, Triệu Hương Nông cảm thấy mình như đang chạy sô. Tạm biệt Tống Ngọc Trạch đi gặp Lý Nhu, sau khi gặp Lý Nhu đến lượt Triệu Diên Đình, sau Triệu Diên Đình chính là Bách Nguyên Tú.

Triệu Hương Nông đã đứng đội nắng ngoài trời một lúc lâu. Vị trí cô đứng thay đổi theo phạm vi hoạt động của chiếc gậy golf trong tay Triệu Diên Đình. Nếu thời tiết cho phép, Triệu Diên Đình sẽ cùng bạn bè ông đến câu lạc bộ golf vừa chơi vừa bàn chuyện.

Triệu Diên Đình ngó lơ trước sự xuất hiện của Triệu Hương Nông. Triệu Hương Nông biết cuộc đào hôn của cô không chỉ khiến Bách hóa Triệu thị chịu thiệt hại kinh tế to lớn mà còn khiến Triệu Diên Đình mất hết mặt mũi.

Khi quả bóng golf rơi xuống hồ nhân tạo, Triệu Diên Đình ngăn người nhặt bóng đi vớt bóng, cũng không có ý đổi bóng khác. Đứng ở dưới tán ô tránh nắng, ánh mắt Triệu Diên Đình dừng trên người Triệu Hương Nông.

Xách tà váy, dưới những ánh mắt kinh ngạc, thông tỏ hay cười trước nỗi đau người khác, Triệu Hương Nông bước từng bước về phía hồ nhân tạo. Khi cô định cởi giày cao gót thì nghe thấy tiếng Triệu Diên Đình quát người nhặt bóng. Triệu Hương Nông dừng động tác cởi giày, Triệu Diên Đình cũng ngừng quát mắng người nhặt bóng.

Ba cô đang gây khó dễ cho cô, đồng thời cũng muốn cô hiểu rằng: Không có ông, cô cũng chẳng bằng một đứa nhặt bóng.

Mang đôi giày cao gót sáu phân, Triệu Hương Nông bước về phía hồ nhân tạo. Bình thường mực nước trong hồ nhân tạo chỉ cao đến đầu gối, muốn nhặt quả bóng kia cũng không phải chuyện khó. Có điều, dưới đáy hồ toàn là cát, đôi giầy cao gót khiến cô bước đi rất khó khăn. Cho dù cô có cẩn thận giữ thăng bằng, nhưng do cô muốn nhanh chóng lấy được quả bóng kia mà ngã nhào. Khi đầu chưa chìm trong nước, Triệu Hương Nông nghe thấy vài tiếng cười giòn giã, ẩn sau những tiếng cười đó là những ý nghĩ chẳng hay ho gì. Cô tin rằng ngày mai dáng vẻ chật vật này của cô sẽ lan truyền trong cả cái giới này. Có người thích cô đương nhiên cũng có người không thích cô.

Cuối cùng, Triệu Hương Nông giao quả bóng cho Triệu Diên Đình. Triệu Diên Đình nhận lấy quả bóng rồi bảo người nhặt bóng vứt quả bóng đi. Thay quả bóng mới, Triệu Diên Đình tiếp tục đánh golf với bạn bè, còn Triệu Hương Nông tiếp tục xách tà váy ướt sũng, dè dặt đứng sau ba mình.

Sau khi đánh một cú Birdie đẹp mắt, trên mặt Triệu Diên Đình mới xuất hiện ý cười, ánh mắt nhìn theo quả bóng lăn vào lỗ một cách duyên dáng, nụ cười trên mặt Triệu Diên Đình càng đậm hơn. Triệu Hương Nông thầm thở phảo trong lòng. Cô bước lên phía trước, gọi một tiếng “Ba ơi”.

Tóc tai lẫn quần áo đều ẩm ướt, Triệu Hương Nông đi theo cấp dưới của Triệu Diên Đình đứng trước mặt ông.

Người cấp dưới khẽ khép cửa lại, trong phòng chỉ còn hai người là Triệu Hương Nông và Triệu Diên Đình, sắc mặt của Triệu Diên Đình u ám.

Triệu Hương Nông biết đã đến lúc ba mình nổi giận rồi. Cô siết chặt tay, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt của Triệu Diên Đình.

Tầm mắt của Triệu Diên Đình nhìn chằm chằm vào một chỗ, dù không nhìn thấy cô cũng biết ba cô đang nhìn gì. Đó là dấu hôn mà Tống Ngọc Trạch để lại trên cổ cô lúc sáng nay. Chiếc khăn che dấu hôn đã rơi từ lúc nào không hay, vì mải đoán sắc mặt của Triệu Diên Đình mà Triệu Hương Nông cũng quên mất chuyện này.

Như vậy cũng tốt, cô đỡ phải tốn nhiều nước bọt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi