ĐÓA HOA TỘI LỖI

Dịch: Hé

Năm Triệu Hương Nông 7 tuổi, có nhà truyền giáo phương Tây ngồi xe lửa đến thôn nghèo của cô. Cô và đám bạn vây quanh nhà truyền giáo nghe ông ta kể những câu chuyện về Chúa. Cô hỏi nhà truyền giáo Chúa sống ở nơi nào, cô muốn đến tìm Chúa. Nhà truyền giáo hỏi cô tìm Chúa để làm gì. Cô trả lời rằng cô muốn xin Chúa giúp mẹ cô chữa khỏi bệnh rồi nhân tiện tìm ba hộ cô. Câu trả lời của cô khiến đám trẻ lớn hơn cười ồ lên. Cả năm đó mọi người đều cười nhạo cô. Cũng vào năm đó, Triệu Hương Nông cũng biết Chúa sống ở một nơi có tên là Rio De Janeiro. Cô cũng biết Chúa không thể giúp mẹ cô chữa khỏi bệnh hay giúp cô tìm ba.

Năm Triệu Hương Nông 17 tuổi, cô đã lén trốn đến Rio De Janeiro. Sự bồng bột và chán chường tuổi 17 đã mang cô đến thành phố mà Chúa sống. Cô không biết mình muốn tìm gì và có được gì ở thành phố này. Cô chỉ biết thành phố này còn được mệnh danh là "Thành phố bị Chúa lãng quên". Có rất nhiều người đã biến mất không rõ lí do ở thành phố này.

Sau ba tiếng có mặt ở thành phố này, Triệu Hương Nông đã gặp được nhà truyền giáo rất giống người mà cô đã gặp hồi nhỏ. Cô mặc một cây hàng hiệu đứng trên con đường ở khu ổ chuột của Rio De Janeiro. Nhà truyền giáo vẫn một mực đi theo để khuyên cô rời khỏi đây. Bởi vì quần áo trên người cô rất dễ khiến cô gặp rắc rối, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Trong lòng cô chỉ ước sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn nói: "Vâng, cảm ơn." Sau đó, tiếng súng vang lên, nhà truyền giáo đổ gục dưới chân cô.

Viên đạn găm vào ngực nhà truyền giáo, máu không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ y phục cùng cây thập giá trước ngực ông ta. Cô đờ đẫn đứng ở đó, nhìn xuống nhà truyền giáo.

Sau bốn tiếng đến thành phố này, người của Triệu Diên Đình đã tìm được cô. Thời gian cô ở thành phố này chỉ dừng lại ở bốn tiếng ngắn ngủi.

Tại thành phố mà Chúa sống kia, kí ức sâu đậm nhất của Triệu Hương Nông chính là lúc nhà truyền giáo được đưa lên cáng cứu thương, ông ta vẫn còn nói với cô: "Mỗi một góc trên thế giới này đều có thể là thành phố của Chúa, súng và cây thập giá đều xuất phát từ tâm hồn con người."

Năm Triệu Hương Nông 25 tuổi, ở cái tháng giá rét nhất của Chicago, cuối cùng cô cũng hiểu được câu nói của nhà truyền giáo.

"Mỗi một góc trên thế giới này đều có thể là thành phố của Chúa, súng và cây thập giá đều xuất phát từ tâm hồn con người."

Giống như giáng sinh năm ngoái, Triệu Hương Nông cùng Lý Nhu tham dự buổi biểu diễn của trẻ em khuyết tật tại viện phúc lợi mà Bách hóa Triệu thị tài trợ lâu năm. Đi cùng bọn họ còn có những phóng viên truyền hình được mời đến để quảng bá hoạt động. Sau buổi biểu diễn, Triệu Hương Nông phụ trách trao giải cho những đứa trẻ có tiết mục xuất sắc, phóng viên thì chụp hình cho bọn trẻ.

Buổi văn nghệ vui tươi phải tuyên bố kết thúc vì tình huống bất ngờ. Mấy chục phóng viên vác theo máy quay máy ảnh nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của bảo an xông lên trên sân khấu. Sự việc xảy ra quá nhanh, đợi đến khi mấy chục phóng viên chĩa micro, máy ghi âm về phía Triệu Hương Nông, cô mới hiểu những tên này đến đây là vì cô.

Sau đó, đám phóng viên tung ra một loạt câu hỏi về phía Triệu Hương Nông. Sau khi Triệu Hương Nông tiêu hóa câu hỏi của bọn họ, đầu cô bỗng trở nên trống rỗng: Cái người nói phải bay đến New York tối qua lại bị phóng viên chụp được ảnh anh đang ở Chicago, anh ở bên cạnh người phụ nữ kia. Vì người phụ nữ kia anh còn ẩu đả với đám phóng viên, mà chuyện này mới xảy ra một tiếng trước. Một tiếng trước Triệu Hương Nông còn trả lời với phóng viên như này: "Chồng tôi vì công việc nên đang ở New York. Năm sau tôi sẽ thuyết phục anh ấy cùng trải nghiệm niềm vui làm từ thiện."

Chuyện này là thế nào, đã có chuyện gì xảy ra?

Triệu Hương Nông vô thức nhìn về phía Rice. Cô ấy đang đẩy đám phóng viên để xông về phía cô. Rice đưa cho Triệu Hương Nông một chiếc máy tính bảng. Sau khi dùng người che chắn cho Triệu Hương Nông, Rice bắt đầu thương lượng với đám phóng viên.

Triệu Hương Nông trốn sau người Rice, xem đoạn video kia.

Đoạn video bắt đầu từ cây thông noel, một đôi nam nữ đứng quay lưng lại với ống kính đang chắp tay ước nguyện. Cùng với tiếng bước chân vội vã càng lúc càng to, bóng dáng cặp nam nữ càng lúc càng gần. Sau đó, tiếng bước chân khiến bọn họ cùng ngoảnh lại. Khuôn mặt người đàn ông hoàn toàn hiện rõ trong ống kính, còn người phụ nữ chỉ lộ ra một nửa gương mặt. Sau đó, màn hình trở nên rung lắc kèm theo tiếng cảnh cáo của người đàn ông. Người đàn ông vừa cảnh cáo đám người, vừa cởi áo che lên đầu người phụ nữ. Đoạn video kết thúc ở đoạn mấy người đàn ông mặc áo đen lao đến khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Trong cảnh tượng hỗn loạn đó, người đàn ông bảo vệ người phụ nữ trong vòng tay rồi đi khỏi đó.

Cả đoạn video chỉ dài một phút không ba giây. Đối với Triệu Hương Nông, một phút không ba giây này là minh chứng cho lời nói dối.

Tống Ngọc Trạch lại lừa dối Triệu Hương Nông rồi. Hai tiếng trước Tống Ngọc Trạch còn gọi điện cho Triệu Hương Nông, anh nói anh đang ở New York.

Vệ sĩ cuối cùng cũng phá vỡ vòng vây của đám phóng viên. Lý Nhu cùng bọn họ đi lên sân khấu, bà kéo tay cô nói: "Tiểu Nông, chúng ta về nhà."

Triệu Hương Nông gật đầu. Cô được hai vệ sĩ bảo vệ chật vật đi về phía hậu trường. Tiếng khóc của đứa trẻ sau lưng khiến Triệu Hương Nông dừng bước, cô quay đầu lại. Mấy tên phóng viên vì gấp gáp đuổi theo cô đã đụng ngã đứa trẻ vừa lên sân biểu diễn. Vừa rồi, cô vẫn còn trao giải cho đứa trẻ đó, đứa trẻ đã mất một chân vì sự cố ngoài ý muốn.

Nó vẫn đang ngồi khóc, không ai đến đỡ nó dậy. Niềm vui khi được giải trên gương mặt ấy đã biến mất tăm. Triệu Hương Nông biết đám trẻ đã mất rất nhiều thời gian chuẩn bị cho buổi văn nghệ này. Tất cả mọi chuyện đều là do Tống Ngọc Trạch.

Triệu Hương Nông đi đến đỡ đứa bé dậy. Đám phóng viên nhân cơ hội chĩa mic về phía cô một lần nữa. Gã phóng viên của tờ báo bán chạy nhất Chicago đưa ra những câu hỏi không hề nể nang.

"Những chuyện vừa xảy ra dường như không ảnh hưởng gì đến cô. Một tiếng trước cô vẫn còn khăng khăng Tống Ngọc Trạch đang ở New York, mà sự thật thì anh ta đang ở Chicago. Là bên bị hại, hình như cô vẫn rất bình thản."

"Vậy tôi phải khóc sao?" Cô lạnh lùng hỏi lại gã.

Gã phóng viên thấy cô phản ứng như vậy thì tiếp tục nói những lời đã chuẩn bị sẵn: "Tôi nghe nói trong vòng xã hội của các người tồn tại một quy tắc, gọi là chế độ luân phiên. Tôi nói như vậy cô có hiểu không?"

"Không hiểu."

"Chính là..." Gã phóng viên liếc đồng nghiệp của mình một cái, vẻ mặt càng đắc ý hơn: "Một kiểu ăn ý ngầm, cũng có nghĩa là các người đã phân công từ lâu rồi. Và rồi có tình huống như bây giờ, cô được phân công vào đêm bình an, còn vị khác được phân công vào ngày giáng sinh."

Thế là, Triệu Hương Nông lập tức tặng cho gã kia một cú tát đau điếng.

"Dù tiền chi tiêu một năm của anh mới miễn cưỡng mua được cái túi xách cũng gọi là ra hồn cho người tình của anh, nhưng anh cũng không thể trút cái sự bất mãn đó của anh lên người tôi." Triệu Hương Nông chỉ vào gã kia và đám phóng viên: "Đừng quên tiền học phí của con cái các người đều đến từ tiền thuế của chúng tôi. Vì vậy, các người tốt nhất là câm miệng lại."

Hít sâu một hơi, Triệu Hương Nông từ từ nói: "Còn chuyện xảy ra với chồng tôi một tiếng trước, nếu chuyện này tồn tại sự phản bội, lừa dối, không chung thủy, thì tôi sẽ lựa chọn kết thúc cuộc hôn nhân này."

Triệu Hương Nông không biết mình đã ra khỏi nhà hát kia như thế nào, cô chỉ biết bàn tay đánh gã phóng viên kia rất đau. Cô mỉm cười nói với mẹ mình, mẹ không cần lo cho con, con sẽ xử lý ổn thỏa giống như trước kia.

Sau đó, Triệu Hương Nông mở cửa xe cho bà, cô sợ bà lo lắng nên bảo Rice đưa bà về.

Lý Nhu hạ kính xe xuống, Triệu Hương Nông liền cúi xuống hôn lên thái dương bà, nói: "Mẹ, con thật sự không sao, con thề."

Kính xe kéo lên, Triệu Hương Nông mỉm cười vẫy tay với Lý Nhu.

Xe của Lý Nhu đi khỏi bãi đỗ xe, Triệu Hương Nông mới bảo tài xế đi mua nước cho mình.

Đợi tài xế đi khỏi, bãi đổ xe chỉ còn lại mình cô, Triệu Hương Nông mới từ từ khụy xuống, quỳ trên mặt đất.

Nước mắt tuôn rơi lã chã.

Tống Ngọc Trạch lại lừa cô rồi. Có phải Triệu Hương Nông rất dễ lừa hay không? Giống như hôm qua anh bảo cô lúc nào cũng ngốc nghếch, nên anh mới lừa dối cô hết lần này đến lần khác.

Tối qua... từng nụ hôn, từng cái vuốt ve, từng cái ôm vẫn còn rõ ràng như in, nhưng chớp mắt anh lại lừa gạt cô.

Về đến nhà, cây thông mà Tống Ngọc Trạch chuẩn bị cho cô vẫn còn ở đó, giống như một giấc mộng vẫn còn tồn tại. Lúc này Triệu Hương Nông mới nhớ ra, đêm giáng sinh vẫn chưa trôi qua.

Tống Ngọc Trạch về đến nhà cũng là lúc nửa đêm, anh tìm thấy Triệu Hương Nông ngủ say dưới cây thông noel, cô cuộn tròn người nằm ở đó. Bước đến, đỡ cô ngồi dậy, cẩn thật đặt đầu cô gối lên vai mình, cứ thế Tống Ngọc Trạch ngồi đó nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ từ lúc đen đặc đến khi trời sáng.

Lúc Triệu Hương Nông thức dậy, cô nhận ra mình đang gối đầu lên vai Tống Ngọc Trạch, cô lập tức nhắm mắt lại. Mấy phút sau cô đứng dậy, bước về phòng mình. Tống Ngọc Trạch cũng đi theo phía sau cô.

Vừa đóng cửa lại, Tống Ngọc Trạch đã ôm cô từ phía sau: "Sau năm phút từ khi đám người kia đẩy cửa phòng ra, anh mới ý thức rằng hóa ra anh lại nói dối Triệu Hương Nông rồi. Anh vô cùng sợ hãi, anh đã nhốt bọn họ lại. Anh nghĩ anh nhất định phải dùng mọi cách bịt miệng đám phòng viên để chúng không thể nói ra. Anh đã thật sự làm như vậy. Sau khi làm vậy anh càng sợ hơn. Anh sợ một ngày nào đó em sẽ biết được chuyện này, đến lúc đó em nhất định sẽ càng hận anh hơn. Thế là, anh nghĩ anh phải đến giải thích rõ ràng với em. Thế nhưng, trước khi bị nhốt lại, một gã phóng viên đã đưa thẻ nhớ cho đồng nghiệp của hắn."

Cơ thể người đang ôm cô run rẩy. Anh từ từ cúi xuống, áp mặt lên lưng cô: "Triệu Hương Nông, anh xin lỗi."

Triệu Hương Nông ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh cũng thấy cảnh kia rồi?"

"Thấy em gặp phải chuyện như vậy, anh tự hỏi vì sao lúc đó anh không có ở đó." Lời của anh vang lên sau lưng cô: "Điều này khiến anh cảm thấy khổ sở."

Đúng nhỉ, vì sao lúc ấy Tống Ngọc Trạch không có ở đó chứ? Anh có biết những câu hỏi của đám phóng viên kia khiến cô hận anh biết bao không? Lúc ấy Tống Ngọc Trạch đang mải bảo vệ người phụ nữ khác, anh sợ cô ta bị lộ thân phận. Anh cởi áo che mặt người phụ nữ nhưng sự dối gạt của anh với cô lại trở thành màn phát sóng trực tiếp cho mọi người. Có lẽ biết bao người đang cười nhạo cô.

Lại thế rồi, lại thế rồi, cơn co rút trong tim lại bắt đầu phát tác rồi, như thể cô đã trở thành một bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo.

"Nếu anh đã xem được những thứ kia, thì có lẽ cũng đã rõ những lời tôi nói." Triệu Hương Nông khó khăn nói: "Tối qua, anh nói với tôi anh phải đi New York, nhưng thật ra anh vẫn ở Chicago. Tống Ngọc Trạch, tôi hỏi anh thời gian gần đây có phải anh vẫn luôn ở Chicago không?"

Tống Ngọc Trạch im lặng không đáp.

Triệu Hương Nông bật cười đau đớn. Hóa ra, anh ta đã lừa cô một thời gian rồi.

"Tống Ngọc Trạch, hành vi của anh đã trở thành sự lừa dối đối với tôi rồi. Ngày ấy, chẳng phải anh nói anh sẽ không lừa tôi nữa hay sao? Nhưng mới chưa được bao lâu, tôi lại nghe thấy lời nói dối từ miệng anh. Chuyện đến nước này, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn kết thúc cuộc hôn nhân này như những gì tôi đã nói với mấy người kia..."

"Đừng nói, xin em đừng nói..." Tống Ngọc Trạch to tiếng át lời cô, anh còn nói: "Người phụ nữ kia là Lan Thấm. Trước kia, em hỏi sao trên người anh lại có mùi thuốc khử trùng, anh bảo bạn của anh gặp chuyện không may. Người đó là Lan Thấm, anh muốn giúp đỡ người phụ nữ đó."

Lan Thấm? Triệu Hương Nông đã nhớ ra, cô gái Lan Thấm có thần thái giống với Hạ Tiểu Thuần và Chu Nhuận. Như vậy thì dễ hiểu hơn rồi. Triệu Hương Nông cúi đâu nhìn vòng tay Tống Ngọc Trạch đang siết lấy eo mình. Cô đờ đẫn duỗi tay gỡ tay anh ra.

Tống Ngọc Trạch càng ôm chặt cô hơn.

"Giấu giếm hay nói dối em đều là hành động bản năng. Vì ngày hôm đó, khi anh nhìn thấy Lan Thấm ở bệnh viện, anh như thể nhìn thấy..." Ngập ngừng một thoáng, Tống Ngọc Trạch nói ra: "Chu Nhuận."

Hai trái tim bỗng trở nên nặng trịch vì cái tên này, của anh và của cô.

"Sau đó, anh rất sợ, anh sợ bị em phát hiện ra, sợ bị em nhìn thấu. Sợ hãi liền biến thành lời nói dối. Triệu Hương Nông, trái tim anh rất ích kỷ, anh vẫn rất áy náy với Chu Nhuận. Càng yêu em bao nhiêu, lòng anh càng áy náy bấy nhiêu. Giúp đỡ Lan Thấm cũng xuất phát từ sự áy náy. Anh luôn cảm thấy giúp đỡ cô ta, sự áy náy trong anh sẽ vơi đi phần nào."

Hồi lâu, Triệu Hương Nông mới lên tiếng: "Tống Ngọc Trạch, dường như anh đã biến tôi thành con chim sợ cành cong rồi. Ban nãy anh lại khiến tôi cảm thấy gã này có phải lại lừa mình hay không. Lúc nhỏ dì Thanh đã kể cho tôi chuyện Sói đến rồi. Tôi cảm thấy bây giờ anh rất giống đứa trẻ lúc nào cũng lừa mọi người sói đến rồi kia."

- --------------------------------

Dạo này mị dịch dở hay sao mà mọi người ít vote cho mị thế, huhu

Có lẽ mị lại phải ở ẩn để chuẩn bị cho mình một tâm hồn đẹp, dịch cho nó hay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi