ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


Bốp!
Một cái tát giáng xuống gương mặt của Thẩm Họa Minh, kế đến chính là giọng nói đầy giận dữ của người phụ nữ trung niên.
“Muộn như vậy mới về nhà, trách nhiệm của người vợ bị cô đặt ở đâu vậy?”
“Mẹ à, không phải con đã về rồi sao?” - Thẩm Họa Minh không hề tức giận, cũng không hề có ý giải thích.

Cô lặng lẽ đặt tay lên gò má đã bắt đầu sưng đỏ của mình.
“Có phải cô làm gì có lỗi với con trai tôi, sợ tôi phát hiện?” - Bà ta nhướn mày, giọng điệu cao vút và càng nghe càng quá quắt.
Thẩm Họa Minh cười lạnh, cô không còn hơi đâu giải thích với bà ta.

Nhưng bà Hoắc lại nghĩ rằng cô đang coi thường mình, lập tức vung tay, tát mạnh lên gò má trắng mịn.
“Tôi đang nói chuyện mà cô dám không để ý tôi sao?”
“Bác gái, con mệt rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi.” - Gò má của cô đau rát, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, hạ tông giọng xuống.

Đôi chân dài nhanh chóng bước về phòng trước mắt của người phụ nữ khó tính kia.
Cô không có nghề nghiệp cố định, luôn đi làm để bán thời gian.

Nhưng từ khi gả vào hào môn, cô luôn bị giới hạn về thời gian.

Hầu hết đều dành thời gian chăm sóc cho chồng.
Hoắc Viễn Thành, vị thương nhân cao lãnh và có tiếng trên thương trường chính là chồng cô.

Cách đây vài năm, anh ta bị tai nạn giao thông.

Chiếc xe lao xuống vực và phát nổ, còn người thì may mắn thoát chết vì đã nhảy ra khỏi xe và được thân cây chặn lại.


Nhưng đến tận vài ngày sau anh mới được người ta phát hiện.

Lúc này, vết thương khiến anh mất quá nhiều máu mà lâm vào hôn mê sâu.
Khi đó, nhà họ Hoắc và nhà họ Thẩm đã có đính ước từ trước, muốn nhân cơ hội này để tiểu thư nhà họ Thẩm thể hiện trách nhiệm của một người vợ sắp cưới.
Người em gái cùng cha khác mẹ của cô, Thẩm Mạn Du mới chính là người dính ước với hắn, nhưng khi hay tin chồng sắp cưới hôn mê sâu, ả lập tức bắt cóc con gái của cô rồi uy hiếp, ép cô gả thay mình.

Cô ta biết rằng đối với một người chồng hôn mê, tương lai của cô ta sẽ bị chôn vùi nơi nhà chồng cùng với sự cô đơn.
Khi bắt cóc con gái của Thẩm Họa Minh, cô ta đã đưa ra bản hợp đồng dài hạn.

Chỉ cần Hoắc Viễn Thành bình phục hoàn toàn, hợp đồng sẽ chấm dứt.
Ban đầu cô có ý định muốn báo cảnh sát, nhưng vì an nguy của con gái nên cuối cùng cô chỉ đành đi một mình.
Tiếp đó chính là những chuỗi ngày mệt mỏi khi chăm sóc cho gia đình nhà chồng.

Gò bó, ép buộc, uất ức là những thứ cô phải chịu.

Đến khi nhận ra rằng ở đây cũng không tệ lắm, ngoại trừ thái độ và hành vi của bà mẹ chồng với em rể.

Cô không còn kháng cự và chỉ im lặng nhẫn nhịn, chờ đến ngày đoàn tụ với con gái.
Những bước chân mệt mỏi tiến về phòng ngủ.

Cô mở cửa ra.
Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì lại đối mặt với một người khác, đôi mắt của hắn hướng ra ngoài cửa sổ trong suốt, trên người tỏa ra khí chất thanh lãnh.

Nghe thấy tiếng cửa mở, con ngươi âm u lập tức hướng về phía đó.

Đôi môi mỏng nhếch nhẹ, giọng nói trầm khàn mà lạnh băng cất lên.
“Sao hả? Ở bên ngoài vui như vậy mà lại trở về?”
“Tôi trở về chính là để chăm sóc anh đấy.” - Cô vừa nói, vừa đặt chiếc cặp sang một bên, cởi chiếc áo khoác ngoài rồi treo lên móc áo.
Hoắc Viễn Thành mỉm cười, nếu không phải tại cô thì làm sao hắn lại ra nông nỗi này?
Cách đây bốn năm, chính cô cùng đám bạn đã gây ra tai nạn rồi rời khỏi hiện trường, hại hắn bị thương nặng, hôn mê sâu.

Rất lâu sau đó mới tỉnh nhưng lại trở thành người thực vật.

Đến hiện tại, mới là gần như bình phục.
Sự việc năm đó là do mẹ hắn điều tra, mọi chuyện đều đã sáng tỏ khiến cho Hoắc Viễn Thành càng thêm hận cô.
“Loại người như cô cũng nhận thức được hai từ trách nhiệm?”
“Không thì sao?” – Cô nhướn mày, nhưng không hề đối diện với anh.
Cảm nhận được đôi mắt hừng hực lửa giận của anh, Thẩm Họa Minh vẫn bình thản.

Cô tiến vào trong phòng tắm, chuẩn bị mang đồ ra để tắm cho anh.
Đây là công việc thường ngày của cô, ban đầu cảm thấy ngại nhưng càng về sau, càng thành thạo.

Cô cũng đã quen nên nhìn những bộ phận trên cơ thể anh cũng không run hay ngại ngùng như ban đầu.
Điều này vô tình khiến anh nghĩ rằng trước đây cô đã nhìn qua cơ thể của những người đàn ông khác rất nhiều lần.


Sự khinh thường lại càng dâng cao, đôi mắt của anh nhìn cô không có lấy một tia cảm tình.
Ánh hoàng hôn cuối cùng cũng đã biến mất, thay vào đó chính là màn đêm u tối.

Những ánh sao dưới mặt đất cũng đã tắt dần, cả thành phố chìm vào giấc ngủ.

Duy chỉ có Thẩm Họa Minh vẫn còn thức.
Bàn phím vẫn hoạt động không ngừng vì ngón tay thanh mảnh nhưng nhanh nhẹn của cô.

Cho đến khi hoàn thành công việc, cô mới trở về giường.

Nhìn người đàn ông đang ngủ say, cô cảm thấy ông trời quá ưu ái hắn khi đã ban cho kẻ này khuôn mặt yêu nghiệt như vậy.

Đến cả lúc ngủ cũng rất đẹp.

Ánh trăng soi lên đường nét hút hồn và quyến rũ, cô thở dài thì cảm thấy có gì khác thường.
Hoắc Viễn Thành đang run, hơn nữa còn đổ mồ hôi lạnh.

Thẩm Họa Minh vội vàng đặt tay lên trán anh, lập tức bị nhiệt độ làm cho giật mình.

Anh đang sốt rất cao, cô lập tức đi lấy khăn thấm nước lạnh.

Đặt khăn lên trán của anh, sau đó giúp anh lau mồ hôi và thay áo.

Xong xuôi, cô mới gọi cho bác sĩ tư nhân đến khám.
Mẹ chồng cô cũng biết tin khi bác sĩ tư nhân đến nhà mình.

Bà ta cùng bác sĩ tiến đến phòng của anh.

Vừa nhìn thấy cô, lập tức tát mạnh lên gò má trắng mịn rồi lớn tiếng quát.
“Cô chăm sóc cho Viễn Thành kiểu gì thế hả?”

Cô không nói gì, chỉ nói với bác sĩ.
“Tôi ra ngoài trước.”
“Cả hai người đều ra ngoài đi.” - Bác sĩ lên tiếng, sau khi cửa đóng lại mới bắt đầu khám cho anh.
Bên trong phòng yên tĩnh, trái ngược với bên ngoài.
“Tôi để cô vào làm dâu nhà này không có nghĩa là cô được phép ngược đãi con tôi.

Hơn nữa, lần này lại để nó sốt cao như vậy, rốt cuộc cô đang chăm sóc nó hay đang hại nó?”
“Tôi… Xin lỗi.” - Cô mím môi, cúi đầu.
Quả thực là việc anh bị ốm một phần là lỗi của cô, nếu cô phát hiện sớm hơn thì đã không ra nông nỗi này.
Một lúc sau bác sĩ mới bước ra, bà ta cũng ngưng mắng chửi cô mà tiến tới chỗ bác sĩ, lo lắng hỏi.
“Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
“Hoắc thiếu tạm thời đã ổn, do thời tiết thay đổi nên vết thương cũ tái phát, cậu ta mới sốt cao như vậy.”
“Thế là thế nào? Chẳng phải những vết thương của nó đã lành hết rồi sao?”
“Nhưng những vết thương nặng rất có khả năng sẽ tác động đến bệnh nhân dù đã lành hẳn.

Thời gian này nên đặc biệt chú ý, bệnh tình cậu ta có chuyển biến gì thì nhất định phải gọi cho tôi.”
“Tôi có thể vào thăm anh ấy không ạ?”
“Được, phiền cô chăm sóc cho cậu ấy.” - Bác sĩ gật đầu, tránh sang một bên để cô bước vào.
Một lúc sau, mẹ chồng cô cũng tiến vào, ngồi lên trên giường, xoa đầu con trai.
“Đến ngày mai là tiểu Hân về rồi, nó chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Viễn Thành.” - Bà ta quay sang cô, đôi mắt đầy sát ý.

- “Chắc chắn sẽ không như cô.”
Cô mím môi, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nơi chân giường, nhìn gương mặt tái nhợt của anh.
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi