ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


“Con có nhìn thấy rõ mặt của chú ấy không?”
“Chú ấy đẹp trai, giống con.”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì bật cười, sau đó cũng con rời khỏi tiệm thú nhồi bông.

Cô vẫn không ngừng lo lắng, lỡ người tặng con bé gấu bông có ý đồ gì đó thì sau này thảm rồi.
Trên đường đi về, cô đã suy nghĩ rất nhiều thứ, hơn nữa còn lo đến tương lai của Thẩm Kim Vũ.

Con bé ngây thơ như vậy, gặp người đối tốt với nó một chút liền nhận định người đó là người tốt.

Nhất định không thể để con bé bị người ta lợi dụng.
Sau khi đưa con gái về nhà trọ, cô lập tức về nhà.

Thẩm Kim Vũ thấy mẹ rời đi cũng không khóc không nháo như ngày trước, vì nhận thức của cô bé đã ngày càng rõ ràng.

Chỉ là con bé từ nhỏ đã hiểu chuyện như vậy, cô cảm thấy xót xa.
Khi vừa bước chân vào trong nhà, cô liền thấy Hoắc Viễn Thành đang ngồi trên sofa.

Sắc mặt của hắn không tốt khiến cô phải dè chừng.

Dạo gần đây hắn luôn như vậy, thậm chí là không thèm quan tâm gì đến cô.
Điều này khiến cô vô cùng thoải mái, mỗi ngày có thể tự do, nhưng đồng thời cũng phải cẩn thận đến mẹ chồng.
Có trời mới biết, hiện tại Hoắc Viễn Thành có bao nhiêu tức giận.

Hắn không muốn nhìn thấy mặt của cô, chính vì vậy nên luôn làm lơ sự xuất hiện của Thẩm Họa Minh, cũng như điều trước đây hắn đã từng làm.
Nhưng mà càng hốt lờ, hắn lại càng để ý chuyện giữa cô và Hoắc Tịch Sâm, càng để ý hơn chuyện vừa rồi hắn gặp được một cô bé có nét giống cô.


Sau khi bàn chuyện với đối tác, hắn ra ngoài đi dạo thì cô nhóc ấy đụng vào.

Hắn cảm thấy có chút gì đó thân thuộc thì bắt chuyện với cô bé.

Ai ngờ càng nói chuyện thì càng hợp nhau, càng nhìn anh lại càng nhớ đến nét mặt của người nào đó, chỉ là nhất thời không nhớ được người đó là ai.

Cho đến khi con bé chỉ Thẩm Họa Minh ở đằng xa.
Chuyện này là sao? Thẩm Họa Minh có đứa con gái này từ khi nào? Cô đã phản bội hắn sao?
Càng nghĩ, hắn lại càng tức.

Nhưng Thẩm Họa Minh không để ý, cứ thế bước lên lầu.

Trong đầu cô chỉ đang nghĩ kế sách nhanh chóng ly hôn với Hoắc Viễn Thành, sau đó rời khỏi nơi này.

Không phải là cô sẽ bỏ trốn, mà là muốn chuyên tâm điều tra chuyện của mẹ năm đó mà không gặp bất cứ một trở ngại nào.

Nay Thẩm Kim Vũ đã về, cô cũng không cần phải hạ mình mà làm kẻ hầu người hạ trong nhà họ Hoắc nữa.
Hoắc Viễn Thành thì không dứt khoát được như vậy.

Hắn nghĩ rằng cô không phải là người hại hắn năm đó, nhưng chuyện của đứa bé kia là như thế nào?
Nhìn bóng lưng đang đi lên cầu thang, anh tự hỏi người phụ nữ này có bao nhiêu bí mật?
Sau khi cô khuất hẳn sau bức tường, điện thoại của hắn bắt đầu đổ chuông.

Người ở đầu dây bên kia chính là người hắn thuê điều tra chuyện năm đó.
“Có kết quả rồi?”
“Đúng vậy, nhưng chỉ tra được một phần.

Chi tiết thế nào thì đã bị người đứng sau che gần hết.”
“Nói.”
“Thẩm Họa Minh bị oan, nhận tội thay cho người em gái của mình.

Khi đó là cô ta gây tai nạn, nhưng nhờ có mẹ chống lưng nên Thẩm Họa Minh bắt buộc phải đến nhà anh để bù đắp tay Thẩm Liên Đình.”
Hắn nghe vậy thì nhíu mày, thì ra là đã trách nhầm cô.

Nhưng mà mẹ của hắn có sao lại nói dối?
“Điều tra được gì về người phụ nữ đó không?”
“Thẩm Liên Đình thì không có gì đặc sắc, nhưng điều đáng nói chính là mẹ của cô ta.

Bà ta là bạn thân của mẹ anh.”
Hoắc Viễn Thành nghe vậy thì mỉm cười.

Hắn đã từng tin tưởng người mẹ này, vậy mà bà ta lại che mắt hắn.

Bản thân ngu ngốc bao nhiêu năm, bây giờ mới sáng mắt ra.

Thẩm Họa Minh không phải là hung thủ, cũng không phải là đồng lõa.

Cô chỉ là một người vô tội bị kéo vào.


Rồi sau đó lại chịu uất ức ở nhà của hắn.
Hoắc Tịch Sâm chắc chắn là biết trước chuyện này không phải là do cô làm nên mới đối xử với cô như thế.

Vậy là từ đầu đến cuối, hắn hành xử như một con rối của bà mẹ kế.
Đúng vậy, sự thật không ai ngờ tới.

Bà mẹ hiện tại không phải mẹ ruột của hắn và Hoắc Tịch Sâm, mà chỉ là người đàn bà mà cha đã mang về khi hắn mười tuổi.
Hoắc Viễn Thành từ đầu đã chán ghét mẹ kế.

Nhưng khi hắn bị tai nạn, bà ta cùng với anh trai vất vả quản lý tập đoàn nên cũng có chút tin tưởng.

Thẩm Họa Minh bị hắn coi là người ngoài nên luôn khinh thường một cách quá đáng.

Bây giờ mọi thứ vỡ lẽ, hắn mới cảm thấy áy náy.
“Anh còn nghe không đấy?”
“Nói tiếp đi.” Giọng của hắn vẫn lạnh tanh, nhưng trong lòng đã nổi giông tố.
“Tôi điều tra thì phát hiện ra bí mật động trời.

Năm đó mẹ kế của Thẩm Họa Minh thuận lợi gả vào nhà họ Thẩm một phần nhờ công sức của mẹ anh.”
Nghe tiếp vế sau, sắc mặt của hắn ngày càng kém, xung quanh tỏa ra khí lạnh khiến người làm đi qua rét run.

Không ngờ sự thật đằng sau còn có nhiều thứ đặc sắc đến vậy.

Hắn càng hứng thú hơn với chuyện mà Thẩm Họa Minh muốn làm sau này.
Cô đang ngồi trong phòng ngủ, đôi mắt dán vào màn hình máy tính, hăng hái làm việc.

Có thể nói đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phấn khích đến mức run tay.

Sự kiện lần này nếu không hạ được Thẩm Liên Đình thì cũng có thể bôi nhọ được cô ả và nhà họ Mạc.
Chuyện này cô không cần phải nghĩ cũng có đủ lời sắc bén để viết lên.

Lần này Thẩm Liên Đình có khả năng sẽ nhận được sự cảm thông từ mọi người, từ đó sẽ rất nổi trong một loạt lòng tốt của cư dân mạng.

Đến ngày bài báo được phát hành, quả nhiên dư luận chĩa mũi dùi vào Mạc Du Cẩn bà người phụ nữ kia, còn Thẩm Liên Đình thì được xem là đáng thương, là bông hoa đáng yêu, yếu đuối.

Nhưng có một bộ phận lại cho rằng cô ả đang tẩy trắng bản thân nên mới đăng bài báo như thế.
Ả ta cũng vô cùng đắc ý và không nghĩ nhiều, chỉ tận hưởng lòng tốt của những con người mù quáng.
Ninh Lạc Túy thấy bài báo, liền nhận ra đây chính là bài của cô.

Đây là đang gián tiếp vuốt lông Thẩm Liên Đình, xem ra kế hoạch đã bắt đầu rồi.
Nhấn một dãy số, gọi cho Thẩm Họa Minh để xác nhận.

Đầu dây bên kia lập tức nghe máy, giọng nói quen thuộc vang lên.
“Nhận được tín hiệu rồi?”
“Tất nhiên, mình chỉ muốn xác nhận chút thôi, sau đó sẽ vào việc ngay đây.” Đôi mắt của Ninh Lạc Túy đắc ý nhìn màn hình máy tính.

Chuyện vui như thế này, không thể thiếu phần của cô được.
Cho dù bản thân vẫn đang nằm viện, nhưng cô vẫn có thể tương trợ cho Thẩm Họa Minh.
Những bài báo về Thẩm Liên Đình cùng cuộc sống hôn nhân của cô ta lên như diều gặp gió.

Còn phía cô tình nhân của Mạc Du Cẩn do bị gạch đá quá nhiều nên đã cắt đứt quan hệ với hắn.

Dù không cam lòng, nhưng Mạc Du Cẩn vẫn phải để cho cô ả đi vì gia đình đã ép buộc.
Không ngoài dự đoán của Thẩm Họa Minh, em gái xinh đẹp của cô đã và đang được người đời vuốt ve bằng những câu từ ngọt ngào.

Những lần bênh vực mà không cần biết cô ả đúng hay sai khiến cho ý cười trên môi của Thẩm Họa Minh ngày càng đậm.

Hiệu quả của bài báo tốt hơn cô tưởng.
Đầu tiên để ả lên thiên đường, sau đó trò vui mới thực sự bắt đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi