ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


“Này này, tốt xấu gì tôi cũng đưa tin cho cậu đấy, nên biết ơn người ta một chút chứ?”
“Tạ Lạc Thần, cậu bớt nói chút thì có thể ở lại.” Thấy hắn không có ý định đi, anh ngỏ lời muốn hắn ở lại.

Người bạn này không có liêm sỉ, chỉ cần nói hai ba câu là đã có thể giữ hắn lại.
“Coi như cậu biết điều.” Tạ Lạc Thần nghe vậy thì mặt dày ngồi xuống, đắc ý mà gọi món.
Ở bàn đối diện, Thẩm Kim Vũ cũng mỉm cười nói chuyện với mẹ, còn món ăn thì để Hoắc Tịch Sâm gọi.

Trong khi đang chờ đồ ăn, cô cảm thấy có chút khó chịu liền đứng dậy, đi vào trong nhà vệ sinh.
Hoắc Viễn Thành nhân cơ hội, đi theo cô.

Đợi trước cửa nhà vệ sinh một lúc mới thấy cô ra, anh lập tức lên tiếng: “Nhanh như vậy mà đã muốn hẹn hò với anh trai tôi rồi, cô có ý đồ gì đây?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì, đây chỉ là một bữa cơm bình thường.” Cô lên tiếng trả lời, giọng nói lạnh lùng như thể anh là một kẻ phiền phức đang quấy rầy cuộc sống của cô vậy.
“Đứa trẻ đó là ai?” Anh nhanh chóng vào chủ đề trước khi cô đi khỏi.

Đôi chân của cô dừng lại vài giây rồi lạnh lùng trả lời: “Liên quan gì đến anh?”
“Tốt nhất đó không phải là con riêng của cô, nếu không đừng hòng tôi để nó sống yên ổn.”
Nghe vậy, cô quay lại, tiến tới trước mặt anh, túm lấy cổ áo anh rồi kéo sát người mình, gằn giọng: “Tốt nhất đừng có làm bậy, đứa bé đó không phải là người anh muốn đụng vào thì đụng vào đâu.”
Nói xong, cô đẩy anh ra xa rồi rời khỏi.

Hoắc Viễn Thành lần đầu tiên nhìn thấy cô lo lắng vì một người khác, trong lòng anh có chút khó chịu nhưng vẫn nén xuống.
Đến khi quay trở lại, trong đầu anh vẫn còn thắc mắc.

Nhưng trước đây anh luôn tìm mọi cách ức hiếp cô, bây giờ muốn nói chuyện đàng hoàng cũng khó.

Vừa ngồi xuống ghế, Tạ Lạc Thần đã cất tiếng hỏi: “Chuyện gì mà vào toilet lâu thế?”
“Đứa bé kia, tôi cảm thấy hơi quen quen.” Đôi mắt của Hoắc Viễn Thành hướng đến Thẩm Kim Vũ.
“Có nhiều chuyện tôi mới điều tra được, chưa có bằng chứng xác thực.” Tạ Lạc Thần lên tiếng.
“Nói xem.”
“Trước khi lấy cậu, hình như Thẩm Họa Minh còn có một đứa con.

Sau đó không biết vì lý do gì mà con bé mất tích, rồi cô ả ra nhận tội trước mặt mẹ cậu.”
“Cậu chắc chắn cô ta vô tội?” Anh nửa tin nửa ngờ, bấy lâu nay luôn cho rằng cô chính là kẻ năm đó đã hãm hại mình nên luôn tìm cách làm khó cô.
“Chắc chắn, tôi có người quen làm cảnh sát mà, chuyện này điều tra không khó.”
Tạ Lạc Thần đang huyên thuyên thì bỗng nhiên sững người, nhìn sắc mặt đen kịt của Hoắc Viễn Thành.

Trước đây anh rất ghét vợ mình, thậm chí là cho dù bản thân không thể cử động thì vẫn có vô số chiêu trò làm khó người ta.

Không lẽ là vì sự việc năm xưa?

“Bảo là điều tra không khó, vậy tại sao đến bây giờ mới có kết quả?” Bây giờ cô đối với anh không có thiện cảm hay là quan tâm, đúng là nghiệp không sớm thì muộn cũng đến mà.
“Thông cảm chút đi, vụ tai nạn của cậu cũng qua mấy năm rồi, số tài liệu cũ cũng phải trôi đi chứ.

Muốn tìm được mất ít nhất phải một tuần.” Tạ Lạc Thần thở dài, vừa ăn vừa than vãn.

Muốn trách thì trách bản thân mình chưa tra rõ sự việc mà đã căm ghét người ta ấy, cư nhiên quay sang hắn tức giận làm gì?
Bây giờ còn tỏ vẻ ăn năn hối lỗi cho ai xem?
Đối mặt với cô, anh không biết nên dùng thái độ gì.

Khi biết được năm xưa người thực sự gây ra tai nạn không phải là cô mà là người khác, anh lại cảm thấy áy náy hơn bao giờ hết.
Thẩm Kim Vũ ở bàn bên, bắt gặp ánh mắt của anh thì đôi mắt cô bé sáng rực.

Quay sang nói với mẹ: “Mẹ ơi, con thấy người lần trước tặng con một em gấu bông siêu to rồi.”
“Ai thế?” Cô vừa lên tiếng hỏi, con bé đã nhảy xuống ghế.

Chân ngắn nhanh chóng chạy đến bàn của Hoắc Viễn Thành khiến cô giật mình.
“Chào chú, chú còn nhớ cháu không?” Giọng nói đáng yêu cất lên ngay bên cạnh anh.
Hoắc Viễn Thành đã để ý từ khi cô bé nhảy xuống ghế rồi chạy đến đây, bộ dáng đáng yêu đó khiến cho anh cảm thấy vui vẻ, cũng có chút hồi hộp.

“Chú?” Thấy anh không trả lời, cô bé khẽ nghiêng đầu, bàn tay nhỏ nhắn quơ quơ trước mắt anh.
“Cháu là…”
“Cháu là người lần trước được chú tặng con gấu bông.” Cô bé thấy anh hình như không nhớ ra mình thì tức giận, giọng nói đáng yêu đang dần mất kiên nhẫn.
“À nhớ rồi.” Anh nghe vậy thì mỉm cười.

Khi đó khi đi ngang qua tiệm thú nhồi bông sau khi đi gặp đối tác, anh có gặp cô bé này.

Thân hình nhỏ bé đi ra khỏi tiệm mà không có người lớn đi cùng, đôi mắt chứa đầy sợ hãi khiến cho anh có chút mủi lòng nên đã cùng con bé vào trong tiệm chọn thú bông.

Khi đó cao hứng đã mua tặng cô bé một con, nụ cười rạng rỡ và đáng yêu đó đến bây giờ anh vẫn nhớ.

Gương mặt ấy có nét giống… Thẩm Họa Minh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi