ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


Tại nhà họ Thẩm, ông Thẩm vẫn chưa nhận được tin tức gì của vợ và Thẩm Liên Đình, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng lại không biết làm gì.

Thẩm Họa Minh thì không liên lạc được, cũng không biết là đi đâu.

Nếu như gặp được cô, chắc chắn sẽ mắng cho một trận.
Đúng lúc định ra ngoài tiếp tục tìm mẹ con Liễu Lạc thì Thẩm Liên Đình đỗ xe trước cửa nhà.

Ả hớt hải chạy vào trong, nhìn thấy cha thì lập tức nắm lấy tay của ông, sắc mặt tái nhợt mang theo sự giận dữ cùng kinh hãi, miệng thì lắp bắp: “Cha, cha mau cứu mẹ đi, được không?”
“Vào nhà đã con, có gì từ từ nói.” Ông Thẩm đỡ con gái vào trong phòng khách, lo lắng khi nhìn thấy sắc mặt ả vô cùng kém.

“Con có bị thương không? Mẹ con đâu?”
“Mẹ bị một kẻ điên đánh, sau đó nhốt ở khu nhà hoang.

Lúc con đến đã gặp được hắn, hắn định giở trò với con.

Nhưng mà nhân lúc sơ hở, con đã chạy vào trong xe rồi về nhà.” Ả nhớ lại cảnh tượng khi đó mà run rẩy.

Người đàn ông đó ngoại trừ gương mặt nhăn nheo với tiếng cười có chút man rợ thì cơ thể tỏa ra một mùi tanh vô cùng khó chịu.

Trong lúc đó, ả  không còn quan tâm đến việc tìm mẹ nữa, chỉ nghĩ đến việc bảo toàn tính mạng và thân thể.
Điều khiến ả băn khoăn chính là cách xưng hô của hắn.

Kẻ đó cư nhiên gọi ả là con gái sau khi biết được ả là con thứ của nhà họ Thẩm.

Chuyện này càng lúc càng rối, khiến cho đầu óc ả không thể nghiêm túc mà suy nghĩ.
“Có nghĩa là mẹ con vẫn ở trong tay của kẻ đó?”
“Vâng, con không biết hắn sẽ làm gì mẹ nữa.”
“Con nghe cha, bây giờ ở nhà nhớ giữ an toàn.

Cha sẽ cùng cảnh sát đến đó.”
Thẩm Liên Đình vì bị dọa sợ nên gật đầu lia lịa, ả không muốn đối mặt với Mạc Đĩnh Quân lần nữa nên đã nói chi tiết địa chỉ để ông Thẩm đến đó.

Sau khi ông Thẩm rời khỏi, ả mới thở phào.

Nhưng sắc mặt vẫn nghiêm trọng khi nhớ đến lời nói của tên đó.

Lỡ như cô ả không phải con ruột của Thẩm gia thì sao? Lỡ như là ngày xưa mẹ lừa dối cha, không phải ả cũng sẽ rất thảm khi cha biết được sự thật sao?
Sự lo lắng ngày một tăng, nhưng không phải lo cho mẹ, mà là lo cho bản thân mình.

Nếu lỡ Thẩm Họa Minh là đứa con duy nhất của Thẩm gia, vậy thì ả chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Thẩm Họa Minh ở trong bệnh viện hắt xì liên tục.

Bà chủ thấy vậy thì đóng cửa sổ lại, hỏi han cô: “Con có sao không? Hay là bị cảm rồi?”
“Con không sao, chỉ là hơi ngứa mũi một chút thôi.” Cô mỉm cười đáp lời.

Thẩm Kim Vũ thấy vậy thì nhanh nhảu chen vào.
“Chắc là có ai đang nói xấu mẹ đấy.”

“Ai dạy con thế hả?”
“Bà chủ nói thế đấy ạ.

Mỗi lần bà chủ hắt xì thì lại bảo là chắc chắn có người đang nói xấu bà.” Cô bé ngây thơ đáp, khiến cho bà chủ bật cười.
Đúng là trẻ con, nghĩ cái gì là nói cái đó, vô cùng thật thà.
“Bà chủ, có chuyện này con muốn nói với bà.” Thẩm Họa Minh lên tiếng, sắc mặt có phần nghiêm trọng.
“Con cứ nói.”
“Khi nãy cha gọi cho con, nói là Thẩm Liên Đình và mẹ cô ta đã mất tích rồi.”
“Chuyện này chúng ta bận tâm làm gì? Một nhà ba người họ tự giận dỗi nhau rồi tự đi tìm là chuyện bình thường.

Cần gì mà phải nhờ đến con chứ?” Bà chủ nghe được một câu, lập tức phản lại ba câu.
Nhà họ Thẩm này từ khi đón tiểu tam về thì không ra đâu vào đâu, lại còn ăn hiếp Họa Minh của bà.

Nếu như không phải cô ngăn cản, chắc chắn bà đã đến tận nhà họ Thẩm đòi lại công bằng cho cô.
“Cha con đến lúc cần thì mới gọi điện thoại cho con.

Cũng đã được mấy năm rồi, nhưng lần này gọi lại liên quan đến hai mẹ con Thẩm Liên Đình.

Con có chỗ nào không bằng hai mẹ con họ? Rõ ràng họ là những người đã phá vỡ hạnh phúc gia đình con mà.” Thẩm Họa Minh gằn giọng, tay cô nắm chặt lấy chăn, trong đầu nghĩ đến hai thân ảnh đáng ghét đó đang đắc ý thì càng thêm căm hận.
Bà chủ ngồi xuống ghế bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh của cô rồi lên tiếng: “Đứa trẻ đáng thương, con không cần phải quá buồn về chuyện này.


Cho dù con không thể về nhà họ Thẩm, thì còn có ta.

Ta sẽ là nhà mẹ của con, che chở cho con còn hơn cả gia đình nữa.”
“Mẹ còn có tiểu Vũ mà.” Thẩm Kim Vũ nhanh nhảu cắt ngang.

Cô bé cởi giày, nhảy lên giường và nằm cùng với mẹ.
“Hai mẹ con chắc cũng mệt rồi, bà về trước đây.

Sáng mai sẽ đến thăm hay đứa.”
Cô gật đầu, định ngồi dậy tiễn bà chủ thì Thẩm Kim Vũ đã trượt xuống giường, lon ton chạy ra tiễn bà chủ thay mẹ.
Nhìn theo bóng lưng con gái, cô thở dài.

Con gái cô đúng là hiểu chuyện, khiến cho người ta phải đau lòng.

Dù cho cô có bớt gánh nặng thì cũng cảm thấy buồn vì con gái..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi