Thẩm Họa Minh nhanh chóng cách xa chỗ của Hoắc Viễn Thành, sau khi chắc chắn anh không ở đằng sau thì mới nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Ninh Lạc Túy: “Người đẹp, chắc là đang bận nên chưa lên mạng đúng không?”
“Ừ thì mới xuất viện, vẫn chưa xem gì.” Cô thở dài đáp lời.
Nếu như không phải nhờ ơn của bà mẹ chồng khó chiều kia thì chắc cô đã có hứng để lên mạng rồi.
“Người kia bắt đầu lên đài rồi đấy, về nhà nhanh nhanh để xem dân mạng phản ứng ra sao nha.” Ninh Lạc Túy đắc ý lên tiếng.
Kết quả lần này đúng như trong mong đợi, chắc chắn người nào đó sẽ rất khó sống.
Cô nghe giọng của bạn thân cũng biết được tiếp theo mọi chuyện sẽ như thế nào.
Cho dù bị bệnh thì nghe tin tốt này cũng đã khỏe hơn vạn phần.
“Cái tiếp theo, chính là chờ mục tiêu đầu tiên sập bẫy thôi.” Cô mỉm cười, đắc ý trả lời rồi cúp máy.
Nhanh chóng trở lại chỗ Hoắc Viễn Thành thì nhìn thấy anh với Thẩm Kim Vũ vô cùng hòa hợp.
Người nói người cười vô cùng thân mật, người ngoài nhìn vào thì tưởng nhầm thành hai cha con.
Có người đi bên cạnh cô thì thầm với bạn: “Thấy soái ca bên kia không? Đẹp trai thật đấy, chỉ tiếc là đã có con rồi.”
“Nhưng lỡ chưa có vợ thì sao? Tôi tình nguyện làm mẹ kế.
Nhìn xem, đứa bé đó đáng yêu biết bao nhiêu, nếu như nó kêu một tiếng mẹ thì còn đáng yêu đến mức nào nữa?” Cô bạn kia đáp lời.
Cô thấy vậy thì hậm hực, bước nhanh đến chỗ hai người họ rồi bế Thẩm Kim Vũ.
Dám có ý định giành con với cô? Bọn họ xứng sao?
Thấy Thẩm Họa Minh quay lại, đột ngột giành lấy con gái thì anh ngạc nhiên, chưa kịp lên tiếng thì cô đã nắm lấy tay anh rồi rời khỏi.
Nhìn dáng vẻ hình như là đang giận dỗi chuyện gì đó.
Thẩm Kim Vũ cũng ngơ ngác khi nhìn thấy mẹ đang giận, gương mặt đáng yêu mếu máo nhìn Hoắc Viễn Thành cầu cứu vì nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó.
Nhìn ánh mắt cầu cứu của con gái, anh cũng chỉ đành nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chính anh còn không biết là cô đang giận cái gì thì đừng nói đến việc cứu con, đến cả bản thân mình cũng chưa chắc đã bảo toàn.
Trái ngược với sự hạnh phúc và tự tại của Thẩm Họa Minh, nhà họ Mạc vô cùng căng thẳng.
Mạc Du Cẩn đang phải quỳ trước linh vị, bên cạnh hắn là cha đang cầm một chiếc roi đã cũ.
Mẹ hắn đứng sau cũng không biết cách nào để cứu được con trai.
Tin tức xấu về Mạc Du Cẩn sau khi kết hôn ngày càng nổi, dù đã dùng tiền ém xuống nhưng hình như lại có người nào đó tìm cách khiến cho câu chuyện nổi hơn trước.
Ngay cả tình nhân của hắn cũng đã lên tiếng khẳng định mối quan hệ yêu đương hiện tại khiến cho câu chuyện ngày càng được thêu dệt những nét không đáng có.
“Mạc Du Cẩn ăn chơi trác táng, phụ lòng vợ hiền, tự hủy hoại thanh danh, khiến cho nhà họ Mạc không còn mặt mũi.
Nay ở trước linh vị, con xin dạy dỗ lại đứa con ngỗ ngược này.”
Nói xong, ông Mạc vung tay, một roi quất xuống người của Mạc Du Cẩn.
Phần lưng bị đánh lập tức cảm thấy đau rát, nóng ran.
Hắn vẫn ngồi im, chịu hình phạt từ cha.
Mẹ hắn đứng đằng sau thấy con trai mình bị đánh, trong lòng bà cảm thấy đau nhói.
Ông Mạc đánh không được bao lâu thì bà đã chạy đến can ngăn.
“Đủ rồi, đủ rồi mà.
Nó đã biết lỗi rồi, đừng đánh nữa.”
“Chính vì bà nuông chiều nên nó mới được nước mà lấn tới đấy.
Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ nó.” Ông Mạc hất tay vợ ra, tiếp tục đánh lên người của Mạc Du Cẩn.
Thẩm Liên Đình bây giờ mới về nhà, ả bơ phờ bước vào trong nhà.
Mẹ chồng nhìn thấy ả, lập tức chạy đến, nắm lấy tay con dâu rồi nức nở cầu xin: “Con à, bây giờ Du Cẩn nó đang bị cha đánh trong kia, con giúp mẹ với.”
Ả nghe vậy thì bàng hoàng, lập tức chạy vào phòng thờ thì nhìn thấy ông Mạc vẫn đang đánh Mạc Du Cẩn.
Áo của hắn đã bắt đầu rách, trên lưng cũng đã rướm máu.
Trái tim ả quặn thắt, nhanh chóng chạy vào, bắt lấy cán roi.
“Cha, có gì từ từ nói, đừng có động tay động chân mà!”
Ông Mạc hất tay ả ra, giận dữ quát: “Con có biết nó làm gì khiến ta nhất định phải dùng đến hình phạt này không?”
“Dạ không.” Ả lắc đầu.
Cả ngày hôm qua ả không về nhà, dĩ nhiên không biết gia đình đã xảy ra chuyện gì.
“Nó ra ngoài đàn đúm, hẹn hò với một kẻ lẳng lơ ngoài xã hội.
Bây giờ cả thiên hạ đều biết.” Ông quát lên khiến cho Thẩm Liên Đình ngạc nhiên.
Ả nhíu mày, hỏi lại: “Cha nói sao cơ ạ?”
“Có chuyện gì chút nữa hẵng nói, để Du Cẩn đứng lên đã, được không?” Bà Mạc thấy con trai bị thương thì trong lòng đau như cắt, bước tới đỡ hắn dậy.
“Đứng cái gì mà đứng? Quỳ xuống cho cha.
Nếu như không đánh thì phạt quỳ.” Ông Mạc nghiêm khắc nói.
Thẩm Liên Đình thấy bố chồng có vẻ giận dữ, cô ả dè dặt hỏi lại: “Có chuyện gì vậy ạ?”.