ĐÓA HỒNG BẠC MỆNH


Tại phòng nghỉ của cô dâu, Thẩm Liên Đình vẫn cùng chuyên viên trang điểm sửa soạn chuẩn bị tới lễ đường.

Ngắm nghía bản thân trong gương, cuối cùng ngày mà một người con gái mong đợi đã tới.

Ngày ả ta danh chính ngôn thuận làm vợ của Mạc Du Cẩn.
“Cô thật xinh đẹp, chắc hẳn chồng cô đã nhìn thấy vẻ đẹp này từ lâu mà yêu cô.”
Nghe vậy, nụ cười trên môi Thẩm Liên Đình bỗng nhiên cứng lại.

Yêu sao? Có sao?
Từ đầu, ả không có ý muốn quen người đàn ông này, nhưng hắn là người mà Thẩm Họa Minh yêu.

Mục tiêu đoạt hết những thứ tốt đẹp từ cô được ả khắc ghi trong lòng.

Hạnh phúc của cô, cũng là ả nắm giữ.

Những thứ tốt đẹp nhất, luôn ở trong tay của Thẩm Liên Đình.
“Yêu sao? Có lẽ cô nói đúng đấy!” – Ả ta mãn nguyện nhìn bản thân mình trong gương.

Hôm nay, ả chính là cô dâu xinh đẹp nhất.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, thợ trang điểm đi ra mở cửa thì thấy Thẩm Họa Minh.
“Cô dâu hiện tại đã trang điểm xong, sắp cử hành hôn lễ được rồi ạ.”
“Tôi muốn nói chuyện với cô ta một chút.” – Gương mặt của cô không một chút vui vẻ hay phẫn nộ, đơn thuần là một khối băng được điêu khắc tỉ mỉ.
“Dạ được.” – Thợ trang điểm ra ngoài trước, để cô tiến vào, dành không gian riêng cho hai người.
Thẩm Liên Đình thấy cô tiến vào, trong lòng đắc ý, mở cờ trong bụng.


Khóe môi không nhịn được mà nhếch nhẹ, nhưng vẫn làm ra gương mặt đơn thuần nhất.

Giọng nói thanh thoát cất lên trong căn phòng tĩnh lặng.
“Chị hai, không biết chị vào đây là có chuyện gì? Sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, em không muốn để Du Cẩn chờ lâu.”
“Yên tâm, không tốn thời gian của cô đâu.” – Cô lập tức ghé sát mặt ả.

– “Tiểu Vũ đâu?”
Ả nghe vậy thì mỉm cười, tựa lưng vào chiếc ghế sofa, đắc ý nhìn cô.
“Tưởng chuyện gì, thì ra chị đến tìm em là vì con nhóc đó.

Em cứ ngỡ hôm nay chị đến là vì muốn chúc phúc cho em.”
“Phí lời.” – Cô gằn giọng, ngồi xuống ghế, vắt chéo chân.

– “Tốt nhất là con gái tôi không sao, nếu không… Chắc cô cũng biết bản thân mình sẽ thế nào chứ?”
“Chị đang uy hiếp tôi?” – Nghe cô nói, ả không rét mà run.

Nhưng nhất định phải kiên cường vì điểm yếu của Thẩm Họa Minh vẫn còn đang trong tay ả.

Lời uy hiếp hiện tại của cô căn bản không có sức nặng, nhưng tại sao lại khiến ả khó thở đến thế?
“Tôi nào có gan uy hiếp cô? Chỉ là muốn nhắc nhở cô chút thôi.

Hợp đồng còn hiệu lực, tôi vẫn sẽ thực hiện.

Nhưng đồng thời nếu con gái tôi xảy ra chuyện, cô cũng biết kết quả của mình.”
“Hừ, để cho nhà họ Hoắc biết được chị có con trước khi làm dâu, chắc hẳn cuộc sống sau này của hai mẹ con không ít sóng gió?” – Ả bật cười, bản thân nhất định phải chiếm thế thượng phong.

Nhưng khắc sau, mặt lập tức tái mét khi thấy gương mặt dọa người của cô.
“Nói cho cô biết, nếu như sau này chúng tôi khó sống, vậy thì cô cũng không dễ sống đâu.

Để xem cuối cùng ai mới là kẻ thắng?”
Nói xong, cô xoay lưng, rời khỏi phòng chờ của cô dâu, để lại Thẩm Liên Đình với gương mặt tái mét.

Đã lâu lắm rồi, ả mới đối diện với ánh mắt đó.

Gương mặt đó thực sự lạnh lùng, mà cũng đáng sợ.

Tựa như hung thần muốn xé nát người ả.
Sự nhu nhược đó đâu? Vẻ nhịn nhục đó đâu? Cô gái yếu đuối bao năm nay đâu? Ả bị ảo giác? Hay đây là sự thật?
“Liên Đình!”
Tiếng gọi của mẹ làm ả giật mình, vội vàng trở về thực tại.
Liễu Lạc con gái mình run rẩy, hơn nữa mặt có hơi kém sắc thì lo lắng, bà ta đặt tay lên vai con gái.
“Có chuyện gì? Mau nói cho mẹ nghe.

Khi nãy mẹ thấy Thẩm Họa Minh ra khỏi phòng con.

Có phải nó gây khó dễ cho con không?”

“Con không sao, sắp đến giờ lành, chúng ta phải mau lên.” – Ả vội vàng nắm lấy tay mẹ rồi đứng dậy.
“Hầy, con gái ngốc.

Có chuyện gì cứ nói, ta và cha con sẽ làm chủ cho.”
“Con không sao đâu, chúng ta mau đi.”
Ngàn vạn lần, ả không thể để cho cha mẹ biết được vụ thỏa thuận của hai chị em.

Về Thẩm Kim Vũ, con bé đã được ả đưa ra nước ngoài, nên Thẩm Họa Minh căn bản không thể một mình tra ra tung tích.
Màu trắng của bộ váy cưới đã che đi tâm địa độc ác phía sau, là một màng bọc kỹ lưỡng không ai có thể nhìn thấu.

Chỉ là sự bí ẩn đó sẽ khiến người ta lo sợ.
Ả cùng mẹ tiến tới lễ đường, nơi mà cha đang đứng chờ.
Nhìn thấy đứa con gái mình cưng chiều nhất khoác lên bộ váy cưới xinh đẹp, người làm cha cũng cảm thấy vui mừng.
“Con gái của ta hôm nay rất đẹp.”
Lời khen của cha khiến cho ả đắc ý, tiến tới, khoác tay cha.
“Con gái ta lớn thật rồi.” – Mẹ ả lau nước mắt, tự hào cất tiếng rồi bước vào trong trước.
Ở bên trong, khách đã đông đủ, cha xứ và chú rể đã đứng chờ sẵn, ai cũng háo hức được nhìn thấy cô dâu xinh đẹp của ngày hôm nay.

Là tất cả, trừ Hoặc Viễn Thành và Thẩm Họa Minh.
Khi mọi người đang chú ý đến cô dâu cùng cha bước vào lễ đường, anh lại không để tâm mà cất tiếng hỏi cô.
“Lúc nãy đi vệ sinh xong là đi tìm cô em gái cưng của cô sao?”
“Tôi chỉ là muốn chúc cô ta vài lời thôi.”
“Nhìn kìa, em của cô đúng là con gái cưng của nhà họ Thẩm?”
Câu hỏi của Hoắc Viễn Thành như một lời chế giễu đối với cô.

Đúng, cô còn không có lễ cưới, chỉ là ký tên lên tờ giấy đăng ký kết hôn rồi đem đi công chứng, những ngày sau đều sống trong sự quản thúc của nhà chồng.

Kế đến là áp lực công việc và trách nhiệm chăm sóc gia đình đè lên vai cô, nặng đến mức không thể thở nổi.
Mỉm cười tự giễu, đúng là nếu mọi thứ trên thế giới đều công bằng, cô còn phải đau khổ thế này sao?
“Đúng là trớ trêu nhỉ.”
“Hừm, chỉ tiếc rằng hôn lễ này sẽ sớm là trò cười thôi.” – Anh mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý khiến cô không hiểu được.
“Ý anh là…”
“Một chút nữa sẽ có kịch hay cho cô xem.


Tôi chỉ là tặng một chút quà nhỏ cho em gái cô thôi.”
Khi cha xứ đọc lời tuyên thệ, cửa chính bỗng nhiên bật mở.

Một người con gái từ bên ngoài bước vào, gương mặt đầy giận dữ, ả lớn tiếng.
“Khoan đã.”
Tiếng nói nhanh chóng thu hút sự chú ý của những vị khách, bao gồm cả Thẩm Họa Minh.
Hoắc Viễn Thành vẫn nhàn nhã ngồi đó, nhìn cặp đôi chính trong ngày hôm nay như thể chẳng có chuyện gì lớn xảy ra.

Cho đến khi cô nắm lấy bắp tay anh, hỏi chuyện thì anh mới rời tầm nhìn.
“Chuyện này là sao?”
“Chỉ là một món quà nhỏ cho cô dâu thôi, đừng gấp.”
Cô càng nghe thì càng cảm thấy nghi ngờ, dường như có gì đó bất thường, nhưng cô vẫn chưa nhận ra được.
“Là anh làm?”
“Là hệ quả của Thẩm Liên Đình, tôi chỉ là góp chút sức lực.”
Cô nhíu mày, vẫn không hiểu được ý đồ của anh.

Cho đến khi cô gái kia quát lớn.
“Thẩm Liên Đình, anh tôi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, còn cô lại ở đây mà cử hành hôn lễ với người đàn ông khác?”
Thẩm Liên Đình nghe vậy thì giật mình, gương mặt vui vẻ lúc bấy giờ bỗng nhiên tái mét.
Những lời mà cô gái kia vừa thốt ra khiến cho cả hội trường xì xào to nhỏ, cô cũng không khỏi nghi ngờ.

Nhìn Hoắc Viễn Thành nhàn nhã như thể đang chuẩn bị xem kịch hay, cô nóng lòng hỏi.
“Rốt cuộc là sao?”
“Im lặng và xem đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi