ĐOÁ HỒNG CỦA CON MÈO

“Tôi không phải đang dị nghị họ” giọng điệu của Nguyên soái dịu đi một chút “Nhưng phải có biện

pháp bảo vệ như vậy. Tất cả vũ khí mạnh đều nên hạn chế, bởi vì tai nạn có thể xảy ra hàng ngày.”

“Trước khi cải tạo thì bọn họ là cấp dưới của ông đấy. Ông nghi ngờ tôi là có lý do nhưng cần phải

nghi ngờ cấp dưới của mình như thế không?” Lâm Tư cau mày “Tôi đề nghị ông đi gặp bác sĩ tâm lý

đi.”

Lâm Tư này lúc nào cũng nói chuyện khó nghe, lúc này nghẹn ngào bảo Nguyên soái tìm “bác sĩ tâm lý”

Nhưng ông ta cũng biết rằng chắc chắn Lâm Tư không phải là người dễ dàng thay đổi

quyết định, ông ta không thể mất bình tĩnh quá sớm được. “Khi âm mưu chưa nổi lên, cậu không thể

mất cảnh giác với bất kỳ ai.”

“Ồ” Lâm Tư nhìn thẳng vào mắt ông ta, “Ông luôn kiểm soát quân đội rất nghiêm ngặt. Mọi ngóc

ngách đều có video giám sát, hiện tại chỉ có hai trăm người ‘vô hạn’ ở ngoài tầm kiểm

soát của ông.”

Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng nói bình thản: “Ông cho rằng kẻ nguy hiểm kia là người của khu ba sao?

Tại sao?”

Nguyên soái: “Yếu tố nguy hiểm lớn nhất trêи con tàu này chính là cậu!” Lâm Tư cong môi, không cam

lòng: “Vinh dự quá.”

Nguyên soái cầm sổ dự án kế hoạch chip, lạnh lùng nói: “Chức năng này nhất định phải được thi hành,

không phải là đề xuất, mà là mệnh lệnh.”

“Tôi có quyền không tuân theo những mệnh lệnh vô lý” Lâm Tư đối đầu với ông ta.

**

“Cần phải có chữ ký của nguyên soái.” Nhân viên ở khu hai mỉm cười rồi đưa cho Lăng Nhất một tờ

đơn.

“Cảm ơn ạ” Lăng Nhất vội vàng nói.

Cậu đi đến văn phòng của nguyên soái đứng đầu khu ba, vừa định gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã

bên trong.

Hiệu quả cách âm của văn phòng Nguyên soái rất tốt, nhưng thính giác của Lăng Nhất khác với người

thường, người bên cãi nhau trong cũng không nhỏ, cậu có thể nghe thấy âm thanh từ khe cửa, có tiếng

của nguyên soái, giọng rất mất bình tĩnh.

Lăng Nhất cảm thấy mình nghe trộm người khác nói như này thật không hay, đang định rời đi một lát,

nhưng giọng nói của Lâm Tư đột nhiên vang lên từ trong đó!

“Nếu ông muốn hạn chế thì ông có thể sử dụng phương pháp khác” Lâm Tư lạnh lùng nói “Tôi sẽ không

bao giờ thêm tính năng này vào chip, Không cần tính mạng ai bị đe doạ chủ vì sự nghi ngờ này của

ông hết. Xin hãy tôn trọng nhân quyền.”

“Nhân quyền chỉ tồn tại trong thời đại hòa bình!” Nguyên soái cao giọng. “Hiện tại không phải hoà

bình à?”

“Hiện tại là thời kỳ phát triển!” Nguyên soái gõ bàn “Cậu không biết à, chúng ta

đang có nguy cơ tiềm ẩn! Nhất định không được có sơ hở để chúng nó lợi dụng!”

“Còn cậu” nguyên soái nói “Sự cố chấp của của cậu chính là sơ hở lớn nhất!”

Dường như Lâm Tư có cười.

Giọng Nguyên soái trở nên nghiêm túc hơn: “Nói lùi lại! Ngay cả thời bình thì trong quân đội cũng

không có nhân quyền. Lâm Tư, cậu quá ngây thơ rồi.”

Ông ra dừng lại rồi tiếp tục: “Cậu là một người được giáo ɖu͙ƈ tốt, lớn lên trong một thành phố an

toàn, đi học và thậm chí chưa bao ra khỏi phòng thí nghiệm – cậu không biết chiến tranh tàn khốc

như thế nào! Để ngăn chặn những điều tàn ác hơn, chúng ta phải làm những điều tàn nhẫn, trái lương

tâm.”

“Xin lỗi, Nguyên soái” Lăng Nhất nghe thấy Lâm Tư hờ hững nói: “Có thể trong miệng ông tôi là người

được giáo ɖu͙ƈ tốt, nhưng tôi cũng đã từng trải qua chiến tranh. Bố mẹ tôi bị chết vì bức xạ trực

tiếp của vũ khí nhiệt hạch lúc tôi mới 10 tuổi, tôi sống bằng liệu pháp gen tồi tệ nhất bên ngoài

thành phố.”

Lăng Nhất nhìn cánh cửa đó, cậu giật mình. Đây là chuyện Lâm Tư chưa bao giờ đề kể đến.

Hiếm khi Lâm Tư nhắc lại quá khứ đã qua, ngay cả khi có, anh cũng nói chuyện với Trịnh Như hoặc

Adelaide về một số kỷ niệm thời đi học của mình.

Từ những cuộc trò chuyện đó, cậu có thể ghép lại một quá khứ đầy nắng có những chú chim bồ câu

trắng.

Vì thế mà cậu nghĩ đấy là tất cả những gì Lâm Tư đã từng trải qua. Nhưng dường như trước mắt anh

vẫn còn điều gì đó chôn giấu sâu sắc.

Cậu thở chậm, cố gắng đưa tay lên gõ cửa, nhưng lại chần chừ không dám gõ.



Đang lúc do dự thì lại nghe thấy giọng nói của Nguyên soái vang lên: “Xin lỗi.”

Nguyên soái nói tiếp: “Cậu rất nhạy cảm, còn rất vô lý. Tôi không thể hiểu nổi những người như

cậu đang khăng khăng điều gì, còn tôi chỉ khăng khăng với yêu cầu của mình.”

“Vậy thì ông có thể hiểu rằng tôi nhất định phải phản đối ông” Lâm Tư lạnh lùng nói, “Tôi không

đồng ý. Ông có thể bảo Trịnh Như cài đặt một chương trình, nhưng ông không thể sai tôi cấy chíp vào

bộ não con người.”

Rõ ràng Nguyên soái cũng nhận ra ông ta lên kế hoạch với Lâm Tư không hiệu quả – nhưng mà thực thế,

cuộc thảo luận giữa hai người họ chưa bao giờ hiệu quả.

“Tôi sẽ nghĩ lại” Ông ta nhẹ nhàng thỏa hiệp. Sau đó, căn phòng rơi vào khoảng trống im lìm. Bây

giờ, Lăng Nhất mới nhẹ nhàng gõ cửa. “Vào đi.” Nguyên soái nói.

Lăng Nhất cầm mẫu đơn bước vào: “Chào buổi chiều, ngài Nguyên soái.” “Ừ” Nguyên soái nói nhẹ nhàng

hơn trước, “Xin chào, nhóc con.”

“Cháu muốn xin một phòng ở khu ba và cần chữ ký của Ông.” Lăng Nhất nháy mắt mắt với Lâm Tư rồi

đứng cạnh bàn của nguyên soái.

“Lớn nhanh quá” Nguyên soái thản nhiên thở dài, cầm lấy bút ký tên vào mẫu đơn: “Được rồi”

“Cám ơn Nguyên soái.” Lăng Nhất nói.

“Nếu ông không có việc gì khác” Lâm Tư nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi xin phép đi trước.”

Nguyên soái khó chịu xua tay.

Lâm Tư đưa Lăng Nhất ra khỏi văn phòng.

Lâm Tư nhìn thấy Lăng Nhất xin được phòng, nói luôn: “Đi dọn phòng mới đi?”

Lăng Nhất gật đầu nhẹ.

Phòng của Lăng Nhất được bố trí trong khu vực sinh hoạt của “vô hạn”, rất gần với phòng thượng tá

và Svena. May mắn là đây là một căn phòng có một cửa sổ. Khi nhìn lên, có thể thấy sự vô tận bên

ngoài không gian.

Những cụm tinh vân sáng dạng sợi lớn trôi nổi trong biển sao, từ từ di chuyển rồi

kéo dài. Những ngôi sao giống như những sợi dây chuyền kim cương nằm rải rác giữa chúng đang tỏa

sáng rực rỡ.

Sau khi dọn hết đồ dùng sinh hoạt và dọn giường, Lăng Nhất tắt đèn và chui vào chăn

bông.

“Ngủ ở đây tối nay à?” Lâm Tư hỏi.

“Anh cũng đang ngủ ở đây.” Lăng Nhất nói. “Ừ” Lâm Tư đáp.

Lăng Nhất nhìn biển sao gần, ánh sao cách đây trăm năm ánh sáng xẹt qua cửa sổ, dịu dàng chiếu vào

người, cậu cảm thấy cả người nhẹ đi một chút, cảm giác như đang ngủ trong biển sao.

Cậu cảm thấy Lâm Tư lại gần, ôm cánh tay cậu.

Lâm Tư thấy lúc lâu cậu không lên tiếng, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hôm nay nghe nói anh nói chuyện với nguyên soái.” Lăng Nhất suy nghĩ một chút, sau đó nói ra vấn

đề.

“Ừ.” Lâm Tư nói “Nguyên luôn có một số ý tưởng phi thực tế.” “Em cũng nghe anh nói về quá khứ …”

Lăng Nhất nhỏ giọng “Chiến tranh, bố mẹ anh, chuyện đó….”

“Giả thôi” Lâm Tư đáp “Nếu không thì làm sao đối phó với được nguyên soái?”

Lăng Nhất nghi ngờ: “Thật ấy ạ?”

“Ừm… chắc chắn tôi được học hành tử tế”, Lâm Tư nói – “Gia đình tôi khá giả nên tuổi thơ của tôi

khá tốt. Thế rồi, chiến tranh xảy ra rất bất ngờ… Bố mẹ tôi đã hy sinh trong trận chiến tranh đó.

Tôi làm việc chăm chỉ trong một thời gian, rồi mọi chuyện trở lên tốt hơn.”

Lăng Nhất đã biết tình trạng của trái đất vào thời điểm đó qua nhiều cuốn sách khác nhau và lời kể

của những người khác.

Các cuộc chiến tranh thường xuyên đang diễn ra trêи khắp thế giới. Vũ khí nhiệt hạch thường xuyên

cướp đi sinh mạng của vô số người mỗi ngày. Tài nguyên cằn cỗi không thể duy trì việc các thành phố

tiêu thụ tài nguyên một lượng khổng lồ. Bên ngoài các thành phố, không có điện, không có nước sạch

à đất không thể trồng trọt được, không chỉ do đất bị ô nhiễm nặng mà còn do đám bụi dày đặc cắt đứt

ánh sáng mặt trời, cây con xanh xao yếu ớt chỉ có thể sống được vài giờ do thiếu ánh sáng.

Điều đáng sợ hơn là ô nhiễm bức xạ – ngoại trừ một số thành phố có biện pháp bảo vệ hoàn hảo thì

những nơi khác đều có ít nhiều bụi bức xạ, chúng có thể gây chết người nếy tích tụ ngày này qua

ngày khác.

Dân số của hành tinh đã giảm từ hàng tỷ xuống hàng trăm triệu người chỉ trong vài thập kỷ.

Giọng điệu của Lâm Tư rất nhẹ nhàng, nhưng Lăng Nhất biết rằng chiến tranh, cái chết và việc rời



khỏi thành phố, những điều đó không thể nhẹ như gió như anh nói được!

—— Cậu chợt thấy buồn, tại sao Lâm Tư lại trải qua tất cả những điều nghiệt ngã này

sau đó mới gặp được cậu.

“Lâm Tư” cậu nhẹ nhàng gọi. Lâm Tư: “Ừ?”

“Khi nào thì em sẽ mạnh hơn?” cậu nhìn ngôi sao xa xăm: “Em phải lớn thêm bao nhiêu tuổi nữa mới

bảo vệ được anh?”

Lâm Tư: “Không phải bây giờ em đang bảo vệ tôi sao?”

“Không…” Lăng Nhất sắp xếp từ ngữ của chính mình “Là kiểu… Khi anh buồn, em có thể ở bên cạnh anh,

sau đó cùng anh chia sẻ điều gì đó, hoặc có thể làm cho anh vui vẻ vực lên.”

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc phàn nàn: “Nhưng em không biết phải làm gì, học ở đâu và làm

thế nào để an ủi anh, bởi vì em không nhìn thấy những điều đó, em không thể nhớ chúng. Đừng nói cho

em biết những điều tồi tệ như thế nữa.”

“Vậy thì bây giờ em chỉ cần lớn lên thật tốt, còn tôi sẽ bảo vệ em.” Lâm Tư nhẹ giọng nói “Bích

Địch từng nói, không thể trồng hoa bách hợp trêи đường nhựa, có rất nhiều điều tôi không

thể dạy được cho em, cho nên tôi hy vọng em có thể hiểu được. “

“Em hiểu.” Lăng Nhất nói.

——Cậu biết rằng Lâm Tư luôn tốt với cậu cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa.

Nhưng nhưng…

“Nhưng anh không nên như thế này.” Cậu đột nhiên nói một câu như vậy. Lâm Tư: “Sao em?”

“Anh lớn lên không được người khác che chở, tự mình trải qua những chuyện đau lòng,

nhưng anh vẫn tốt như vậy, không hề bị cái ác mài mòn.” “Ừ…” Lâm Tư trả lời “Em đang muốn nói rằng

tôi là hoa bách hợp trêи đường nhựa à?”

“Không ạ” Lăng Nhất lắc đầu.

So với quá khứ của Lâm Tư, dù là lúc cậu ấy còn lớn hơn một chút thì sau đó vẫn là do tai nạn

virus, đường nhựa đẹp như vậy, vậy thì đường nhựa ở đâu? Rõ ràng đó là một đầm lầy trộn lẫn với

máu.

Hơn nữa, Lâm Tư chắc chắn không phải là một đoá bách hợp trắng. “Anh là một bông hồng…” Lăng Nhất

nói.

Lâm Tư: “…Tại sao?”

“Hôm qua em vừa mới đọc một cuốn truyện cổ tích” Lăng Nhất nghiêm túc nói “bông hồng trong đó đẹp

bởi vì nó được nhuộm đỏ bằng máu của trái tim.”

Lâm Tư đáp: “Máu không thể nhuộm cánh hoa bằng phương pháp hóa học.”

Lăng Nhất khịt mũi, ôm eo Lâm Tư, vùi đầu vào ngực anh, chuẩn bị đi ngủ. Cậu đang mơ.

Cậu hiếm khi mơ.

Nhưng cậu không biết tại sao, hôm nay thì khác.

Lăng Nhất nhìn xung quanh, cậu đang đứng trong một đống đổ nát, bầu trời kia rất u ám, phía trêи có

một đám mây xám lớn, không khí rất bẩn thỉu.

Cậu cảm thấy có thứ gì đó đang chờ đợi mình ở sâu trong đống đổ nát đó, vì vậy cậu tiến lên một

bước, lúc đầu hơi đi chậm sau đó là chạy. Mảnh vỡ của tòa nhà vương vãi trêи mặt đất rất gồ ghề và

sắc nhọn, nhưng cậu không cảm thấy đau đớn.

Cứ như vậy, cậu chạy liên tục, cuối cùng sợi dây trong lòng cậu như bị giập mạnh, cậu nhìn thấy

bóng người đang đứng ở phía chân trời xa xăm.

Người kia rất gầy, mặc bộ quần áo màu trắng, nhìn bầu trời đầy mây.

Cùng lúc đó, Lăng Nhất đột nhiên cảm thấy một nỗi đau và sự cô đơn khó quên.

Cậu bất ngờ bật khóc.

Em đến muộn…em xin lỗi, em…

Nửa câu sau cậu bị mắc kẹt trong miệng, cậu không biết phải nói gì, chắc cậu đã bị cạn kiệt vốn từ

vựng của mình.

Em……

Lâm Tư cảm thấy vòng tay của Lăng Nhất đột nhiên siết chặt, anh nhìn khuôn mặt đang

ngủ của Lăng Nhất đày ánh sao, xác nhận rằng cậu chỉ đang mơ, vỗ nhẹ vào lưng cậu, xoa

dịu cậu

Sau khi cảm thấy cậu bình tĩnh lại, anh ngước mắt lên bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ.

Tinh vân lớn chồng chất ở giữa, rất đẹp và im lặng.

Đôi khi anh cảm thấy sau bao nhiêu năm, anh vẫn đứng trong đống đổ nát như mười mấy năm trước,

ngước nhìn bầu trời đầy mây.

Chỉ khác là giờ anh có một chàng trai nhỏ ấm áp trong vòng tay, người anh có thể nương tựa cả đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi