Chương 107: Tâm tư cướp đoạt!
Bà ta đã kết thù oán với người phụ nữ này, đời này cũng đừng mong trông cậy cô ta sẽ coi mình là mẹ chồng mà hiếu thuận.
Khắp thế giới có bao nhiêu tiểu thư khuê các, có tài có dáng có giáo dưỡng, cái gì cần cũng đều có đủ.
Bà ta thật sự không muốn cái loại phụ nữ không coi ai ra gì, ra tay bẻ gãy cổ tay bà ta bước vào cửa nhà họ Lục.
Lục Gia Bách đứng lên, ngước mắt nhìn về phía bà Lục, nhẹ giọng nói: “Ý của mẹ là cũng không chịu nhận hai đứa nhỏ kia?
Mặc kệ để bọn chúng lưu lạc ở bên ngoài sao?”
Bà Lục nghiến răng, dữ dằn nói: “Hai đứa con hoang không có giáo dưỡng, không xứng bước vào cửa nhà họ Lục chúng ta, mỗi tháng đưa cho chúng nó một ít tiền sinh hoạt, bảo bọn nó tránh xa nhà họ Lục chúng ta ra, đừng làm ô uế cổng nhà họ Lục chúng ta.”
Lục Gia Bách cười nhạt một tiếng, chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Gia Tân, lại hỏi: “Còn ý em như thế nào? Cũng không muốn nhận mẹ con họ sao, mặc kệ bọn họ lưu lạc ở bên ngoài sao?”
Lục Gia Tân mấp máy môi, cắn răng nói: “Em, em không muốn dính đến người phụ nữ lạnh như băng đấy đâu, em không thể cho chúng nó thân phận trưởng nam trưởng nữ được, đưa chúng nó về gia tộc, sẽ chỉ khiến chúng nó bị bàn tán chỉ trích mà thôi, bị gia tộc dòng thứ coi thường, anh yên tâm, nếu như chúng nó thật sự là con của em, thì em sẽ nuôi dưỡng chúng nó, nhưng không thể mang chúng nó về nhà họ Lục được.”
“Tốt lắm.” Lục Gia Bách chẳng những không hề tức giận, mà còn cười nhẹ nói: “Nếu hai người đã không muốn đưa bọn họ về nhà họ Lục, vậy thì tôi cũng sẽ không coi chúng nó là cháu trai cháu gái nữa, cũng sẽ không coi chúng nó là máu mủ của em trai mình nữa.”
Trong lòng bà Lục dâng lên một tia cảnh giác, bà ta luôn cảm thấy lời nói của anh có vấn đề: “Con có ý gì? Con không coi chúng nó là cháu trai cháu gái, chẳng lẽ muốn coi chúng nó là con riêng sao?”
Lục Gia Bách cười không nói.
Bà Lục càng lo lắng, nghiêm nghị cảnh cáo nói: “Lục Gia Bách, mẹ không phép con có những suy nghĩ không an phận đấy, nó sẽ hủy hoại con, hủy hoại cả nhà họ lục.”
Hai mắt Lục Gia Tân trừng lớn, hơi kinh ngạc nhìn về phía anh trai.
Ông nhõi này không phải là định lấy Dương Tâm đấy chứ?
Nếu như thế, thì quá tuyệt rồi, anh ta không phải chịu trách nhiệm nữa rồi.
“Bà chủ, người phụ trách phòng y tế đã đến rồi ạ.”
Bà Lục trừng mắt nhìn con trai lớn một cái, khiển trách quát mắng: “Nhớ kĩ lời mẹ nói, dẹp ngay mấy cái suy nghĩ không an phận đấy đi, nếu không, ả đàn bà kia nhỡ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng đừng trách mẹ.
Nói xong, bà ta đảo mắt, nhìn về phía cửa ra vào, lại nói: “Bảo anh ta vào đi.”
Người phụ trách phòng y tế từ bên ngoài đi vào, sau khi đi vào trong phòng khách, anh ta vội vàng khuyjy gối quỳ trên mặt đất: “Bà chủ, tôi vừa mới đi lên kho lạnh ở trên tầng năm kiểm tra thì phát hiện mẫu máu của cậu hai mất rồi, xảy ra sơ suất lớn như vậy là lỗi của tôi, cũng xin bà trừng phạt nghiêm khắc.”
Bà Lục lảo đảo, một lần nữa ngã ngồi ở trên ghế sô pha.
Mặc dù trong lòng đã chấp nhận sự thật hai đứa trẻ kia là máu mủ của nhà họ Lục, nhưng bây giờ nghe những lời xác thực chứng nhận, vẫn không thể tiếp nhận được đả kích lớn như này.
Nếu như mẹ con nhà cô ta xuất thân khuê các được bà ta xem trọng, thì bà ta sẽ vui vẻ biết bao, có cháu trai cháu gái là phúc khí lớn nhường nào cơ chứ.
Nhưng, nhớ lại chuyện Dương Tâm ở trước mặt nhiều người như thế bẻ gãy cổ tay của bà ta, bà ta lập tức không thể yêu thích nổi hai đứa con hoang do cô ta sinh ra được.
Lục Gia Tân từ dưới đất nhảy dựng lên, nhanh chân đi đến trước mặt của người phụ trách, đưa tay túm lấy cổ áo của anh ta, cắn răng nói: “Anh chắc chắn là Minh Minh lấy đi mẫu máu của tôi?”
“Vâng, đúng vậy, trước khi đến tôi đã xem lại video giám sát, trong khỏng thời gian này chỉ có một mình cậu chủ nhỏ đi vào kho chứa mẫu máu, trăm phần trăm là cậu bé lấy đi rồi.”
Lục Gia Tân hất anh ta ra, loạng choạng ngã ngồi ở trên thảm: “Thật sự là con của mình sao, chúng nó thật sự là máu mủ của mình sao. Cái này phải làm như thế nào bây giờ? Tôi đã đồng ý cưới cô ấy rồi.”
Từ lời nỉ non của Lục Gia Tân, Lục Gia Bách nghe ra được manh mối, nhíu mày hỏi: “Em ở nước ngoài có bạn gái rồi sao?”
Đúng rồi, thằng nhóc này cũng đã hai lăm hai sáu tuổi rồi, cũng đã sớm đến cái tuổi nói chuyện yêu đương, có bạn gái cũng là điều rất bình thường.
Lục Gia Tân lăn một vòng vọt tới trước mặt của anh trai, vươn tay bắt lấy cánh tay của anh, gấp gáp nói: “Anh, anh giúp em đi, em và Tình Tình là yêu nhau thật lòng, bọn em đã hoạch định xong tương lai rồi, em định, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp sẽ kết hôn với cô ấy, em không thể lấy Dương Tâm được, không thể.”
Lục Gia Bách đưa tay bóp trán, khuôn mặt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Anh, còn có hi vọng!
Đoàn Ninh nói đúng, anh ở trên thương trường hô mưa gọi gió không sợ hãi bất cứ điều gì cả, đổi sang tình trường cũng nên đánh đâu thắng đó, trong lòng phải còn có hi vọng.
“Cho anh một chút thời gian, để anh suy nghĩ kĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào thì mới tốt.”
“Vâng vâng vâng, anh, anh là anh trai ruột của em, anh nhất định phải giúp em, nhất định phải giúp em.”
Bà Lục một mặt phức tạp nhìn về phía con trai lông mày đang giãn ra, bà ta thông minh lanh trí nửa đời làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của con trai mình được cơ chứ.
Có lẽ, bà ta đã sai rồi.
Ngay từ đầu, hẳn là không nên ngăn cản người phụ nữ kia tiến vào nhà họ Trần, mà phải là ngăn cản cô ta bước chân vào nhà họ Trần mới đúng.
Lục Gia Bách và Trần Tuấn tuy là anh em họ, nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn.
Trần Tuấn quá tao nhã, từ trước đến nay luôn hòa nhã và lễ độ, biết tiến biết lùi, biết phân biệt phải trái.
Còn Lục Gia Bách, nó không sợ ánh mắt của thế tục, chỉ làm theo ý mình, bây giờ lại nắm trong tay quyền thế to lớn, càng như hổ mọc thêm cánh, nếu nó muốn làm gì thì không ai có thể cản được nó.
Bà ta có thể nhìn thấy trong ánh mắt tỉnh táo và tự kiềm chế của con mình có một tia liều lĩnh muốn thoát khỏi sự gò bó giam cầm.
Nó, đang có ý muốn cướp người phụ nữ Dương Tâm này về.
Không được, bà ta tuyệt đối không thể trở mắt đứng nhìn con trai mình đi con đường ấy, hủy hoại bản thân, hủy hoại toàn bộ nhà họ Lục.
Gọi điện thoại, đúng rồi, bà ta sẽ gọi điện thoại kêu chồng trở về, bảo ông ấy mau chóng trở về mới được.
Buổi tối, Dương Tâm gửi một tin nhắn cho Trần Tuấn.
“Em biết anh đang rất khó chịu, em cũng như anh, không phải biết được sự thật mà khó chịu, mà là biết anh đau cho nên trong lòng em mới khó chịu. Thật ra nhiều khi em nghĩ, một người đàn ông hoàn hảo như anh, trên đời này liệu có người phụ nữ nào xứng với anh không? Đại khái chắc là không có, bởi vì hiện thực nhiều lần nói cho em biết, em không xứng với anh, cho nên những năm này, em không dám có bất kì suy nghĩ gì động tâm, chỉ dám coi anh là bạn mà đối xử, em muốn, sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn, đời người ngắn ngủi, đừng khiến nó thêm ưu phiền nữa. Mong năm tháng bình yên, quãng đời còn lại an nhiên.”
Tin nhắn gửi đi đã được hơn nửa tiếng, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời lại.
Lại qua một tiếng, vẫn không thấy hồi âm.
Thế là, Dương Tâm biết, lần này Trần Tuấn thật sự đã bị tổn thương rồi.
Nếu hai đứa con của cô là máu mủ của bất kì người đàn ông nào khác, anh nhất định sẽ không từ bỏ dễ dàng.
Nhưng, người kia là Lục Gia Tân, là anh em họ của anh, nếu như anh tiếp tục theo đuổi cô, vậy anh đặt em trai của mình ở đâu? Đặt người thân hai nhà họ Trần – Lục ở đâu?
Trần Tuấn, chung quy, vẫn là Trần Tuấn mà cô biết, tỉnh táo và lý trí.
Ba ngày sau đó, Dương Tâm cũng không ra ngoài, mặc kệ những lời đồn thổi bên ngoài tiếp tục bay xa.
Mấy ngày này, người nhà họ Lục không đến tìm cô, cô cũng không chủ động đi tìm bọn họ, một chuyện lớn như vậy bị chọc ra, chính xác vẫn cần phải cho nhau một khoảng thời gian để thích ứng.
Tập đoàn Lục thị, quán cà phê.
Đỗ Như Linh cẩn thận dè dặt nhìn Lục Thanh Thanh ngồi ở phía đối diện, thử hỏi: “Cô ba, bản vẽ của tôi thế nào? Cô có hài lòng không?”
Hài lòng?
Lục Thanh Thanh nhíu mày, đây là cái rác rưởi gì vậy?