ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 115: con mẹ nó, bọn họ là đang yêu đương vụng trộm sao?

Bí ẩn bên trong, cuối cùng được che dấu một cách bất đắc dĩ, và tuyệt vọng đến nhường nào?

Sau một lúc im lặng, Dương Tâm cố gắng thuyết phục cô: “Vãn Vãn, nếu anh ấy đã là người Hải Thành, mà mấy ngày nữa cậu cũng trở về Hải Thành một chuyến, khi nào có thời gian cậu hãy đi gặp anh ấy, anh ấy có quyền được biết sự tồn tại của đứa trẻ, và trách nhiệm của một người bố là phải cứu lấy thằng bé Tả.

Lê Vãn khẽ thở dài, ảm đạm nói: “Xem lại đi, tớ bây giờ rất rối bời, thằng Tả mấy năm nay luôn coi tớ như dì ruột, không biết nó có thể chấp nhận chuyện kinh thiên động địa này không, năm đó vì bảo vệ danh dự của nhà họ Lê, nên đã để ông nội và bố tớ công bố ra bên ngoài nó là con của chị cả, Tâm Tâm, tớ bây giờ rất hối hận.”

Dương Tâm không biết nên nói cái gì.

Cô ấy nên lấy tư cách gì để thuyết phục những điều như vậy đây?

Nói bọn họ không sai?

Nhưng, cùng với mẹ ruột của mình sớm chiều bên nhau, nhìn máu mủ cua mình coi mình là dì, chuyện này là vô cùng hoang đường?

Nói rằng họ đã sai ngay từ đầu?

Điều đó sẽ chỉ khơi dậy cảm giác tội lỗi ngày càng lớn hơn trong lòng Lê Vãn “Ngoan, thả lỏng đầu óc đi, cậu là trụ cột tinh thần của thằng bé, chỉ cần cậu ngã xuống thế này, thì thằng bé biết phải làm sao?”

“Ừ, mỗi khi rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, tớ lại nghĩ về những gì cậu đã trải qua, nếu như là tớ của hiện tại , tớ cho dù có phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, bất bình thì cũng không thể bằng được một phần vạn của cậu.”Tớ rất vui khi biết cậu và làm bạn với cậu, có dduwwocj tình bạn này, là niềm may mắn lớn nhất trong cuộc đời của tớ .”

Dương Tâm không khỏi bật cười: “Có lẽ làm mẹ thì càng mạnh mẽ. Trước đây chẳng phải tớ cũng là một cô bé không biết gì về thiên hạ. Tớ chỉ có thể để mẹ kế và chị kế bắt nạt, sau này có Tùy Ý và Tùy Tâm rồi, tớ cuối cùng cũng hiểu trách nhiệm của mình là gì, đấy cũng là nguyên nhân khiên tớ có thể vuợt qua mọi nỗi đau, buông xuống tất cả những đau thương trên đời, làm cho Dương Tâm của quá khứ trở lên kiên cường hơn, Vãn Vãn, cậu cũng nên thế.”

“Được, tớ nghe lời cậu.”

“……..”

Sau khi chấm dứt cuộc gọi, Dương Tâm đứng trước cửa sổ kính trong suốt vài phút rồi mới quay đầu nhìn văn phòng trước mặt.

Nó rất lớn và rộng rãi, diện tích ước chừng có thể sánh ngang với phòng làm việc của thư ký với hàng chục người bên cạnh.

Phong cách thiết kế đơn giản và tươi mới, không khí trang nhã ở khắp mọi nơi, và các tủ tường xung quanh chứa đầy đồ cổ và tài liệu quý giá.

Một chiếc bàn làm việc hình bầu bục khổng lồ đặt ở trung tâm, hướng ra cửa, phía sau là tòa nhà cao tầng chọc thẳng lên trời, quay đầu lại là có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh thành phố nhộn nhịp.

Cô đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, ngước mắt lên có thể nhìn qua cánh cửa phòng giám đốc ở phía đối diện.

Và từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy bóng dáng thon dài đang xem xét tài liệu trong ngăn bàn qua khung cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ đối diện.

Nói cách khác, cô ấy đang ngồi đây, mọi cử động của cô ấy đều nằm dưới tầm mắt của ai đó.

A!!!!!!

Đây là những gì anh ta nói ‘quan hệ cấp trên cấp dưới?”

Nhưng cái quan hệ này cũng quá…….thân mật đi!!!

……..

Dương Tâm xem tài liệu cả buổi sáng, có lẽ cũng hiểu được nhiệm vụ mà mình phụ trách.

Văn phòng giám đốc thiết kế, đây quả thực là một vị trí quyền lực, phụ trách hàng nghìn nhà thiết kế thời trang và trang sức ở nhiều bộ phận khác nhau của tập đoàn Lục thị.

Chẳng trách Đỗ Như Linh lại nhìn cô ấy như thể cô ta nhìn thấy kẻ giết người và kẻ thù của mình vậy.

Thay vào đó là cô, người đã bị người khác lấy đi đồ vật mà bản thân tâm niệm suốt mấy năm, cô có lẽ cũng phải liều mạng với người kia Mọi người đều không phải là thánh nữ, và cũng không thể hiểu và thông cảm làm ra những việc mà chỉ có thánh mãu mới làm được, cái đạo lý này cô hiểu. Chỉ có điều, có thể tồn tại sao.

Cô ấy đã cho người phụ nữ kia một cơ hội để cạnh tranh công bằng, nhưng cô ấy quá ngu ngốc, không muốn dùng những việc làm nghiêm túc để thắng cô ấy bằng năng lực thực sự của mình, mà lại sử dụng những hành vi mờ ám, bị đuổi việc cũng đáng đời Bà Lục ngốc, và Lục Thanh Thanh cũng ngốc, bọn họ sẽ nghe theo lời xúi giục của người khác, nhưng Lục Gia….

Nhưng, Lục Gia Bách không ngốc, đôi mắt như đại bàng của người đàn ông có thể nhìn thấu mọi thứ, ai có khả năng làm những việc xảo quyệt dưới mí mắt của anh ta?

“Đang nghĩ gì đấy, chăm chú đến như vậy?”

Một giọng nói từ trầm và dày đột nhiên vang lên sau lưng cô, cô bất giác thốt lên: “Đang nghĩ đến Lục Diêm Vương.”

Nói xong, cô mới nhận ra mình phân tâm, lời nói vừa từ trong miệng thoát ra, căn bản không có suy nghĩ.

Chết rồi lại gây ra một sự hiểu lầm lớn rồi.

Đứng đằng sau cô ấy … trông giống như Lục Diêm Vương A…….

Lục Gia Bách nhướng mày, một đường cong xấu xa hiện lên trên đôi môi mỏng của anh.

Chà, câu trả lời này làm anh ấy hài lòng.

Dù biết người phụ nữ này đang phỉ báng và chửi rủa mình, nhưng trong lòng anh vẫn vui vẻ, để cô thường xuyên nói về anh và khắc sâu trong tâm trí, vậy thì chuyện đi được vào trái tim cô có lẽ không còn xa nữa rồi.

“Đang nhìn cái gì đó?”

Hai người đứng lại gần rất thân thiết, Dương Tâm không dám quay đầu lại, vì sợ lại xuất hiện cảnh tượng xấu hổ xảy ra như ở chung cư lần trước.

“Nhìn phong cảnh đường phố, đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng nhất ở Hải Thành để ngắm nhìn thành phố phồn hoa này, quả thực có một loại cảm giác mê hoặc May mắn được đứng ở đây nhìn tất cả mọi người là nhờ sự giúp đỡ của giám đốc Lục đây, “

Lục Gia Bách nhìn cái gáy trắng nõn và thanh tú của cô, biểu cảm trong mắt dần trở nên u ám, quyến rũ.

Anh không ngừng tiến lên phía trước hai bước, trong lồng ngực rộng lớn không có thứ gì, anh dán vào lưng cô, xuyên qua lớp quần áo, anh dường như cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ cô.

Dương Tâm đột nhiên đứng thẳng người, lông mày hơi cau lại, nếu vừa rồi cô không dám động, thì tư thế này cô cũng không dám động.

Nếu cô ấy hơi ngả người về phía sau một chút, cô ấy sẽ rơi vào vòng tay anh , rơi vào cái ôm của anh.

“Cảm giác thế nào khi ở trong văn phòng này cả buổi sáng? Có gì cần thay đổi không?”

Dương Tâm chậm rãi siết chặt lòng bàn tay đang thả bên người, ôn nhu cười một tiếng: “Trải nghiệm rất tốt, rộng rãi thoải mái, phiền hà đến giám đốc Lục rồi.”

Nói xong, cô nhìn xuống đồng hồ và nói thêm: “11 giờ 50, sắp đến giờ ăn cơm rồi. Để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với giám đốc Lục, tôi sẽ mời giám đốc Lục dùng bữa trưa hôm nay, trước đó, anh có thể đến phòng làm việc lấy điện thoại và áo khoác.”

Hàm ý: Tôi đây chỉ là tùy tiện mời anh đi ăn cơm, anh có thể biến đi cho khuất mắt tôi?

Giám đốc Lục vẫn luôn mỉm cười, thanh âm mang theo từ tính nhẹ nhàng xuyên vào trong tai Dương Tâm, giây tiếp theo xung quanh anh đều tỏa ra mùi thơm của bạc hà.

Sắc mặt của Dương Tâm chợt thay đổi.

Đồ đệ chết tiệt này.

Vậy mà còn dám dán cả người lên người cô.

Khiêu khích nhân viên của mình trong văn phòng.

Anh ta có cần sĩ diện nữa không đây???

Giám đốc Lục đương nhiên không biết xấu hổ.

Vì đàn ông quá giữ thể diện thì sẽ không thể nào lấy được vợ.

Anh cúi người ghé vào tai cô, môi mỏng cố ý hay vô tình lướt qua vành tai tròn trịa của cô, thanh âm từ tính trầm thấp nói: “Làm sao có thể để giám đốc thiết kế trả tiền? Bữa cơm này, để tôi mời cô, xem như đón tiếp cô lần đầu đến đây Dương Tâm thật sự muốn bạo phát.

Tuy nhiên, bây giờ cô ấy đã hoàn toàn rơi vào bẫy của người đàn ông này,nếu cô bỏ chạy chỉ có một hậu quả duy nhất.

Gắn bó với anh ta một cách thân thiết hơn.

“Con mẹ nó bọn họ là đang yêu đương vụng trộm sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi