Chương 117: cô có biết “vô danh”không
Cách gì ạ?
Tôn Bích Như cười quỷ quyệt.
“Cô ta không phải là giám đốc thiết kế của Lục thị sao? Bắt đầu ra tay với công việc của cô ta, con yên tâm đi, có Tôn Bích Như ta mà ra tay sẽ có vô vàn cách khiến Dương Tâm thân bại danh liệt.”
“…..”
……
Buổi tối, Dương Tâm bắt taxi vừa chuẩn bị về chung cư, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối góc phố.
Trời rất tối, chỉ có đèn đường trên đường vỡ ra từng mảng xám xịt, nhưng nhìn thoáng qua cô vẫn biết người bên kia là ai.
Trần Tuấn!!!
Năm ngày rồi, cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện trước mặt cô.
“Xin chào, lâu rồi không gặp.”Khi nói chuyện cô ấy cố làm cho giọng điệu của mình tự nhiên và thả lỏng hơn.
Trần Tuấn hiển nhiên không ngờ rằng cô sẽ chào hỏi mình như bình thường, không khỏi sửng sốt.
Dương Tâm đi tới từ đằng sau lưng anh duỗi tay quơ quơ trước mặt anh, cười nói: “Hoàn hồn lại đi, đêm rồi còn ngẩn người ra đấy, cẩn thận không bị quỷ bắt đi đấy.”
“Anh …”Trần Tuấn không khỏi bật cười: “Dương Tâm đúng là Dương Tâm, cho dù xảy ra chuyện lớn như thế nào, xem ra cũng không ảnh hưởng đến em.”
Thật sao?
Dương Tâm cười lắc đầu.
Đó là bởi vì sau khi trải qua nỗi đau mất con, mọi thứ trên đời này đều trở nên bình lặng và nhẹ nhàng trong mắt cô.
“Trần Tuấn, không có em, anh vẫn là anh, là cậu chủ nhà họ Trần nhã nhặn, lễ nghĩa như trước kia, sự thật chứng minh là, trên đời này không ai có thể chết nếu rời xa ai cả.”
“Không.”Trần Tuấn siết chặt vai cô, hừ một tiếng: “Tâm Tâm, anh dành ra 5 ngày để kìm nén cảm xúc trong người, nhưng mà, mấy ngày nay, cuộc sống như một cái chết không hồn đã dạy anh rằng, nếu như không có em, cuộc sống của anh không còn ý nghĩa gì hết, giống như chết đi một nửa linh hồn vậy.”
Dương Tâm hơi nheo mắt, trên mặt nổi lên một tia tức giận, cô quát: “Trần Tuấn, anh tự hỏi bản thân mình đi, em có xứng đáng với anh không?”
Trần Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ, khó khăn nói: “Anh yêu em, dĩ nhiên cảm thấy em cái gì cũng tốt, còn cho rằng em xứng với anh về mọi mặt.”
“Còn Lục Gia Tân thì sao? Anh ấy là anh họ của anh, và bây giờ cả thế giới đều biết rằng em đã sinh cho anh ấy hai đứa con.
Làm sao anh có thể phá bỏ luân thường đạo lý mà lấy em về được.
Mấy chữ này như dao cứa vào tim của TTA từ từ nhắm mắt lại, như thể có thứ gì đó đang nổi lên, sau một hồi im lặng, anh hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm.
Vừa mở mắt ra, anh đã kéo cô vào lòng, sau đó ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Gia Tân đã có bạn gái, anh ấy không có ý định kết hôn với em, Tâm Tâm, qua đoạn thời gian này chúng ta trở về Úc đi?”Hãy cho nhau một cơ hội và cho mình một lối thoát, được không? “
Từ “không”cứ quanh quẩn trong cổ họng, nhưng Dương Tâm không thể nói ra.
Trần Tuấn hạ mình vì cô, cô nên từ chối anh như thế nào đây?
Dù muốn từ chối cũng không được thẳng thừng như vậy, sẽ hủy hoại anh ấy.
“Được rồi, em sẽ cố gắng giải quyết chuyện ở Hải Thành càng sớm càng tốt. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở về Úc. Như trước đây, nếu có duyên phận thật sự, chúng ta sẽ nói chuyện tương lai.”
Quả thật cô đang định quay trở lại Úc, Lục Gia Bách rất có ý đồ đối với cô, để tránh gây ra một vụ tai tiếng lớn hơn gây tổn hại và đau khổ cho hai đứa trẻ, cô chỉ có thể lựa chọn rời khỏi Hải Thành.
“Thật không?”Trần Tuấn ôm chặt lấy cô:“Em thật sự muốn trở về Úc?
Dương Tâm có chút buồn cười, thở dài: “Trần Tuấn, mọi mối quan hệ của em đều ở Úc, trở về cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, anh đừng cho rằng em đang vì anh, đối với những việc năm đó anh giúp đỡ em, những chuyện này không là gì cả.”
Lời nói vừa dứt, cô duỗi tay đẩy anh ra, nắm lấy cánh tay của anh đi về phía chung cư: “Bên ngoài lạnh lắm, có gì lên trên nói chuyện đi.”
Không phản kháng, tùy ý để cô dắt anh lên lầu.
Bên trong chung cư Dương Tùy Ý và Dương Tùy Tâm đang nằm trên ghế sofa xem TV.
Nhìn thấy mẹ đang dắt tay bố Tuấn bước vào, cả hai cùng nhau nhảy khỏi ghế sofa.
“Bố Tuấn….”
“Bố Tuấn…..”
Dương Tâm có thể cảm nhận được sự vui mừng của bọn họ, hai đứa nhỏ này có lẽ thật sự coi Trần Tuấn làm bố.
Trần Tuấn đẩy cô ra, cúi người ôm vật nhỏ lao về phía mình.
“Bố Tuấn, 5 ngày rồi bố chẳng đến chơi với Tùy Tâm.”
Cô gái nhỏ vừa than thở, vừa hôn lên khuôn mặt điển trai của anh, nhỏ giọng nói: “Bố Tuấn đừng lo, con chỉ coi bố là bố của con thôi. Bất kì ai khác cũng không được.”
Trần Tuấn cười dịu dàng đáng yêu, cúi người hôn lên trán đứa bé một cái, ôn nhu nói: “Vậy bố sẽ làm bố của con cả đời.”
Dương Tâm ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo quanh phòng, hỏi: “Minh Minh đâu rồi? Thằng bé đi đâu rồi?”
Dương Tùy Ý ậm ừ hai lần: “Được bà ngoại cho người đến đón, nói rằng cụ ngoại bị bệnh nan y, muốn….”
“Dương Tùy Ý.”Dương Tâm khịt mũi, bất giác quay qua nhìn Trần Tuấn : “Đứa nhỏ này ăn nói không để ý, anh đừng để trong lòng….”
“Ông anh đúng là bị bệnh nan y.”Trần Tuấn thu lại nụ cười trên mặt, thay vào đó là vẻ lo lắng nhàn nhạt: “Khối u ác tính, không ai dám phẫu thuật cho ông ấy.”
Ánh mắt kinh ngạc của Dương Tâm xẹt qua anh trong nháy mắt biến mất, cau mày hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”
“Đúng vậy, khối u phát triển đè lên trên hệ thống thần kinh trung ương. Nó là khối u ác tính và đã bắt đầu di căn đến não. Nó rất có thể sẽ trở thành ung thư.”
Con ngươi của Dương Tâm hơi co lại.
Khối u phát triển đè lên trên hệ thống thần kinh trung ương?
Tại sao lại nghiệm trọng như thế?
“Vị trí nguy hiểm như vậy thực sự rất cần bác sĩ có tay nghề cao, xét toàn bộ ngành y, dường như không ai có thể hoàn thành một ca phẫu thuật có độ nguy hiểm cao và cần độ chính xác cao như vậy, bởi vì xác suất thành công chưa tới 20%. Ca mổ lâm sàng về cơ bản đã thất bại, căn bản không có khae năng tỉnh lại sau phẫu thuật, có điều anh đừng lo lắng, nhất định sẽ có hi vọng thôi.”
Trần Tuấn nhìn cô cười hỏi: “Hình như em biết y học? Em có thể nói chính xác độ rủi ro của ca mổ mà không cần đọc báo cáo xét nghiệm.”
Dương Tâm cười: “Em đã nghiên cứu một thời gian rồi. Không phải nhà họ Lê rất giỏi trong lĩnh vực này sao, anh có thể đến nhà họ Lê tìm hiểu một chút, hỏi xem ông cụ họ Lê có cách nào không, ông ấy là bác sĩ thần kinh khoa ngoại có tiếng, không phải là nói quá đâu.”
“Anh đã đến thăm nhà họ Lê và ông Lê cũng đã gọi điện cho cháu gái của mình. Cô hai nhà họ Lê cũng sẽ trở về nước trong vài ngày tới.
Dương Tâm giật mình.
Cô không nghĩ đến những gì mà Lê Vãn đã nói với cô.
Thì ra cô ấy về Trung Quốc để chữa trị bệnh cho ông cụ Trần.
“Kỹ năng phẫu thuật của cô hai nhà họ Lê quả thật như ông nội của cô ấy. Cô ấy là con cháu ưu tú nhất của nhà họ Lê trong ba thế hệ. Với cô ấy, hẳn là không có vấn đề gì. Anh đừng lo lắng quá.”
Nói như vậy, trong lòng Dương Tâm vẫn có chút lo lắng.
Ba năm trước, cô được mời đến hoàng cung Ai Cập để thực hiện ca phẫu thuật cắt sọ cho vua Ai Cập, nhưng cuối cùng cô vẫn không thực hiện được ca phẫu thuật, vì khối u trong não của nhà vua cũng nằm trên hệ tống thần kinh trung ương nên cô không dám rat ay.
Sau đó vẫn là…..
Sau ba năm, anh hy vọng tay nghề của cô ấy có tiến bộ , lần này cô ấy có thể hoàn thành nó một cách độc lập.
“Tâm Tâm, em ở nước ngoài nhiều năm như vậy, có từng nghe nói qua người phụ nữ tên là”Vô danh “chưa?”