ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 119: mối đe dọa

“Chuang chuang”

Một chuỗi âm thanh giòn giã vang lên trong căn phòng rộng. Ông cụ tức giận ném chiếc bát sứ trên tay xuống đất.

“Lấy mẹ chúng mày ra uy hiếp bố phải không? Được rồi, mau đến trước bàn thờ mời mẹ chúng mày ra đây. Bố phải hỏi bà ấy tại sao lại để bố một mình trên thế gian này.”

“…”

Mấy anh em Lục Gia Bách,Lục Gia Tân, Trần Tuấn liếc nhau, ánh mắt đầy bất lực. Ông cụ cả đời minh mẫn, cả đời bị trói buộc vào vô số luật lệ, nay cuối cùng cũng bộc lộ ra khí chất thực sự của mình, là cháu trai, bọn họ ngoài việc tuân theo còn có thể làm gì . Chẳng lẽ lại tiến đến đánh ngất ông cụ, vả miệng vài cái? Trần Tuấn cười tiến lên phía trước, vươn tay vuốt ngực ông cụ, ấm áp nói: “Ông nội, ông đã có chắt ngoại, nhưng chưa có chắt nội, dù sao cũng phải đợi cháu kết hôn sinh con rồi mới nghĩ đến chuyện đoàn tụ với bà nội ”. Ông cụ ậm ừ: “Đừng tưởng rằng ông già này hồ đồ, không biết bệnh tình của mình, có khối u trên thần kinh trung ương, đã thành ung thư rồi, tiến hành phẫu thuật chỉ có chết.”

Nói xong, ông cụ lại cảm thấy không ổn, nói thêm: “Không phải là ông sợ chết, nhưng ông không muốn làm liên lụy những bác sĩ đó, để tay họ nhuốm thêm máu một mạng người. Nếu nói thế này thì không hay chút nào, có điều chết trong tay của bác sĩ phẫu thuật thì tiền đồ của họ cũng sẽ bị hủy có khác nào giết người khác? “

Trần Tuấn không nhịn được cười, bất lực nói: “Ông nội, ông nói như vậy không có lý, chúng ta sẽ ký thỏa thuận trước khi tiến hành phẫu thuật, ông cứ nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa chúng ta tiến hành phẫu thuật có được không?”

“Không.”Thái độ của ông cụ vẫn rất cứng rắn: “Để ông chết trên bàn mổ, thà cho ông hai viên thuốc ngủ để ông cứ thế chết trên giường bệnh đi, các con đi đi, dù sao ông cũng không phẫu thuật, giáo sư Đặng nói rằng ông có thể sống thêm một năm rưỡi nữa, các con đừng hao tâm tổn sức nữa. “

Trần Tuấn còn muốn nói, bà Trần lắc đầu với anh ra hiệu anh đừng nói nữa. Ông cụ kiên quyết không thực hiện ca mổ, một mặt vì không còn nỗi vướng bận trên đời này và nóng lòng muốn đi gặp vợ mình. Mặt khác, vẫn lo lắng rằng mình ra đi trong tay những bác sĩ trẻ sẽ hủy hoại sự nghiệp cả đời họ. Trần Dự thở dài giơ tay ra hiệu mọi người lui ra ngoài: “Đã gần mười hai giờ rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, chỗ này có tôi ở lại đây được rồi .”

Sau khi nhóm người đi ra khỏi phòng, bà Lục nắm lấy cánh tay của Lục Gia Bách và nói một cách kích động: “Gia Bách, con nhất định phải tìm được người phụ nữ Vô Danh ấy, phải mời cô ấy đến Hải Thành làm phẫu thuật cho ông ngoại của con. Hai nhà Lục Trần chúng ta chỉ còn lại ông con, nhất định không được để ông con xảy ra chuyện gì “

Lục Gia Bách vỗ vào mu bàn tay mẹ mình an ủi: “Mẹ đừng lo lắng, con sẽ dùng tất cả khả năng của nhà họ Lục để cứu ông ngoại. Chỉ cần người Vô Danh này còn sống, con sẽ có cách bắt cô ấy ra tay. “

Nói xong, anh ta im lặng một lúc rồi nói: “Hai năm qua Thanh Thanh đã chép rất nhiều kinh sách ở phòng thờ tổ tiên, tất cả đều là cầu nguyện cho ông ngoại, con bé vẫn còn trẻ, mẹ cũng đừng quá khắt khe với nó. Cứ để cho nó làm những gì nó muốn. Dù gì nếu vài năm nữa nó kết hôn chúng ta muốn chiều chuộng cũng không được nữa. “

Bà Lục bĩu môi, không cam tâm, nhưng nghĩ đến tình trạng bệnh tình của ông cụ, không muốn khiến ông cụ tức giận, bà đành gật đầu đồng ý. “Thôi được rồi, chỉ cần nó thích thì cứ làm vậy đi, những năm qua đều là vì nó, nếu nó ra ngoài làm chuyện xấu cũng là mất mặt nó, mẹ cũng không cần bận tâm nữa. “

“Mẹ có thể nghĩ thông thì tốt, con thay mặt Thanh Thanh cảm ơn mẹ.”

… Ngày hôm sau, tại văn phòng thiết kế, trụ sở nhà họ Lục.

Dương Tâm đang vùi đầu bên bàn kiểm tra tài liệu, lúc này, cửa bị đẩy ra, Đoàn Ninh từ bên ngoài bước vào. “Nhà thiết kế Dương, có chuyện này tôi nghĩ nên báo trước với cô.”

Dương Tâm ngẩng đầu từ trong đống tài liệu, nhướng mày nhìn hắn: “Anh nói đi.”

… Thư giới thiệu trên tay được đưa cho cô, anh cười nói: “Đây là thư do anh Lục viết, giao cho tôi gửi qua đường bưu điện đến lễ khai mạc các tác phẩm thời trang, trong có tác phẩm mà cô đã thiết kế cách đây ít lâu. Thư này sẽ chính thức được gửi đến ban tổ chức đề cử cô là ứng cử viên cho ‘nhà thiết kế hàng đầu”trong buổi lễ công diễn thời trang. “

Dương Tâm hơi giật mình.

Cô nhận lấy nó một cách trống rỗng, mở ra nhìn lướt bức thư “Tôi nhớ rằng có một quy tắc trong buổi lễ thời trang là mỗi người chỉ có thể làm ‘nhà thiết kế hàng đầu’ trong một kì, và tôi đã giành được giải thưởng này bốn năm trước. Lần này bỏ đi, phiền anh hãy nói chuyện với Lục tổng, tôi không có vinh dự này, hãy để anh ấy trao cơ hội này cho những nhà thiết kế có năng lực khác trong công ty. “

Đoàn Ninh dường như đoán được cô sẽ từ chối, vì vậy nhướng mày cười hỏi: “Cô Dương đoạt danh hiệu này bốn năm trước sao? Sao tôi lại nhớ người giành giải là Huyền Sương?

“…”

Có thể để lộ sơ hở như vậy?

“Lục tổng nói nếu như cô không muốn nhận vinh dự này, năm nay anh Lục sẽ không nộp danh sách đi nữa, tương lai cũng sẽ không nộp danh sách.”

Uy hiếp cô ư!

Đây chính là muốn đe dọa!

Dương Tâm tức giận phát cười.

Nếu sau này Lục thị vì cô mà không nộp danh sách đi, thì cô sẽ trở thành tội đồ trong mắt hàng ngàn nhà thiết kế của Lục thị.

Nhẫn nhịn.

Cô kìm nén lửa giận trong bụng, nhìn Đoàn Ninh cười nói: “Nếu Lục tổng đã xem trọng tôi như vậy, thì tôi cũng không làm anh ta mất hứng. Nếu Lục tổng đã có ý như vậy, anh Đoàn cứ theo ý Lục tổng mà làm, tôi cũng không có ý kiến.”

Đoàn Ninh cười đến nghẹt thở Không hổ là Lục Minh, không cần biết người phụ nữ này có cứng rắn thế nào, cũng có thể ép cô ấy Nếu cả hai người này không cùng một chiến tuyến, thật khó nói sẽ xảy ra chuyện gì …

Hai ngày sau, Lê Vãn từ nước ngoài trở về.

Cô về nhà họ Lê chào ông, bà, bố mẹ, rồi vội vã đến nhà họ Lục.

Phòng trị liệu nhà họ Lục Khi cô đến, căn phòng đã chật cứng người.

Bà Lục thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: “Vãn Vãn, cuối cùng cháu đã trở về, nhanh lên, đến xem một chút, bác sẽ bảo Triệu An chuyển tài liệu cho cháu, cháu cứ xem trước, nếu có bất kì nghi vấn nào có thể kiểm tra lại cho ông”

Lê Vãn khẽ gật đầu chào hỏi: “Chào dì Lục.”

“Được rồi chỉ cần ông cụ khỏe lại, bác cũng sẽ khỏe.”

Tiếp đến, cô lần lượt chào hỏi những người khác. Tất cả bọn họ đều lớn lên cùng nhau, nên đều biết nhau, cũng không có gì xa lạ Tuy nhiên, khi bắt tay Lục Gia Bách, cô cảm thấy hơi áp lực và khác thường.

Bởi vì anh đã nói một câu: “Ông nội tôi nhờ cả vào cô, nếu như cô thật sự không có biện pháp, có lẽ chỉ còn cách hỏi bằng hữu của cô”

Ý anh là gì?

Anh muốn liên lạc với Vô Danh thông qua cô ấy không?

“Anh Lục nói đùa, người bạn y khoa mà tôi biết chỉ có một người, đó chính là…”

Nói đến đây, ánh mắt cô bị bóng người cao lớn trước mặt bao trùm Anh ta…

Như thế có ổn không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi