ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 133: Hỏng mắt rồi!

Một tiếng ‘tách’ vang lên.

Lê Vãn mở toàn bộ đèn trên bàn phẫu thuật lên.

Dương Tâm bị ánh sáng mạnh mẽ kích thích, thoáng chốc thoát ra từ trong mộng tưởng.

Nhìn một chùm đèn chân không chiếu ở trên đỉnh đầu, cô chỉ cảm tháy hai mắt biến thành màu đen, cả người bắt đầu lung lay sắp đổ.

Một cảm giác mắt trọng lực và bát lực bao trùm lấy cô, liên tục nuốt chửng lý trí của cô.

Cô vội vàng giơ tay vịn lấy mép bàn phẫu thuật, môi tái nhợt, lắc đầu: “Vãn Văn, không được, tôi thật sự không có cách nào.

khắc phục được trở ngại tâm lý, chỉ cần vừa lên bàn phẫu thuật thì trong đầu toàn là cảnh tưởng của một đứa nhỏ trước khi chết vì băng huyết, tôi… tôi không thắng nỗi con quỷ trong lòng mình, chúng ra ra ngoài đi, ra ngoài đi.”

Nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị xoay người rời đi.

Lê Văn vội vàng chìa tay túm lấy cô.

Hôm nay Tâm Tâm đã lấy hết dũng khí để bước vào phòng thí nghiệm này, chúng tỏ cô đã đi qua bước đầu tiên.

Nếu như lúc này cô tủy ý chùn bước, vậy thì về sau muốn cô bước thêm một bước này thật khó khăn.

Có thể được hay không cũng phải chờ khi cô cầm dao phẫu thuật rồi hãng nói.

Hôm nay cô đã lên bàn mổ này rồi, cô tuyệt đối không cho phép mình từ bỏ như vậy.

“Tâm Tâm, cô nghe tôi nói, sở dĩ cô không có cách nào khắc phục trở ngại tâm lý là bởi vì cô không cầm chắc dao phẫu thuật.

Tôi đảm bảo với cô, chỉ cần cô cầm được dao, tìm lại được cảm giác đã qua thì tất cả con quỷ trong lòng đều sẽ biến mát, cô phải tin tôi.: Ánh mắt cô vô cùng kiên định, ẩn chứa lời khích lệ, trấn an cảm xúc nóng nảy của Dương Tâm.

“Nhưng…”

Lê Văn không cho cơ hội mở miệng, hai tay ghì lầy vai cô, ép cô quay người lại một lần nữa.

Sau đó cô giơ tay ra bắt một con thỏ trong lồng, êm dịu nói: “Tôi vừa đánh thuốc mê cho con thủ này, còn cạo sạch lông trên đỉnh đầu nó. Tâm Tâm, chúng ta thử cầm dao phẫu thuật lên, sau đó rạch ra một lỗ khoảng năm phân trên đầu nó nhé.”

Nói xong, cô đặt con thỏ trong tay nằm dưới ánh đèn trên bàn phẫu thuật, sau đó lấy khay bên cạnh chuyển tới trước mặt cô.

Trong khay có đầy đủ loại mọi loại dụng cụ, lưỡi dao sắc bén phản chiếu dưới ánh đèn có một chút lạnh lẽo.

Dương Tâm liều mạng lắc đầu, thoát ra khỏi kìm hãm của Lê Vãn, hai tay ôm lấy đầu, đau khổ gào thét: “Cầm đi, cầm tắt cả máy thứ đồ đi, cầm ngay đi.”

Lê Văn mím môi, trong lòng ngang tàng, nghiêm khắc nói: “Dương Tâm, nếu cô chắc chắn đã bước một bước vào trong phòng thí nghiệm của tô, chứng tỏ cô muốn cứu ông cụ Trần, chúng ta không có lủi bước, nếu như cô không cứu ông áy thì ông ấy chỉ có thể chét trên giường bệnh thôi.”

Toàn thân Dương Tâm run rầy.

Đúng vậy, cô quay đây chính là để khắc phục bóng ma tâm lý của bản thân, cầm lại dao phẫu thuật một lần nữa, bảo toàn được mạng sống của ông cụ Trần, còn là vì ân nghĩa cứu mạng năm ấy với bà ngoại và mẹ.

Cô vẫn còn chưa thử qua thì làm sao có thể lùi bước chứ?

Sau khi ôm đầu trần tĩnh một lúc, cô mới từ từ thả lỏng dây thần kinh đang căng cứng của mình.

“Được, tôi sẽ thử chút.”

Nói xong, cô run rầy lấy con dao phẫu thuật sọ từ trong khay.

Lúc cầm chuôi dao phẫu thuật, trong mắt cô tràn ngập vẻ suy sụp, tầm mắt của cô bị bao trùm trong một màn sương toàn máu, thậm chí có thẻ ngửi thấy một mùi máu nồng nặc.

Rất quen thuộc!

Gần như thám vào máu thịt tâm hồn cô.

Đó là máu phun ra từ hộp sọ của Tiểu Hựu Hự, nóng và dính sền sệt, giống như chất độc từ nhật thực, có thể đốt cháy da thịt của con người.

Tiếng thở dốc nặng nề lan khắp căn phòng đang im lặng, hiện ra đặc biệt rõ ràng.

Dương Tâm một tay giữ lấy trái tim đang đập của mình, cầm dao phẫu thuật đến gần đầu con thỏ.

Tay cô run lên dữ dội, mũi dao sắc nhọn không thẻ khóa vào một điểm nào cả.

Lê Văn thấy thé, trong lòng không ngừng than thở.

Bộ dạng cô như này, cho dù cầm được dao phẫu thuật thì có thể thế nào chứ?

Tay run dữ dội thế thì làm sao có thể thực hiện loại phẫu thuật trong sọ phức tạp lại rủi ro cao như vậy?

“Được rồi, Tâm Tâm, đừng tự ép bản thân mình.”

Dứt lời, cô chìa tay ra và siết chặt cổ tay cô áy, có gắng đề cô rút dao phẫu thuật lại.

“Không.” Dương Tâm đột nhiên đẩy cô ra, sau khi hít một hơi thật sâu, mũi dao sắc bén chạm vào da thịt con thỏ.

Đột nhiên, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng vết thương.

Mỗi lần trượt một tắc, sắc mặt của cô lại trở nên tái nhọt, đến cuối cùng, toàn bộ khuôn mặt của cô gần như trở nên bị nhìn thấu.

Những vũng máu chảy ra từ hộp sọ, cô không thể chống đỡ được nữa, bát ngờ buông con dao trên tay.

“Một tiếng xoảng vang lên”

Cùng với con dao phẫu thuật rơi xuống đất, hai chân cô mềm nhữn, cả người co quắp xuống nền đát lạnh ngắt.

Không được, vẫn không được.

Cô không thẻ nào quên được cảnh tượng đẫm máu thảm thương năm đó.

Chỉ cần nhìn thấy máu, cô liền không kiềm chế được nghĩ về cảnh tượng đứa nhỏ kia chảy đầy máu.

Máu và nước mắt năm xưa đã hủy hoại hoàn toàn sự nghiệp y học của cô.

Cô thật sự không nên mơ mộng viễn vông đánh nhau với vận mệnh.

“Xin lỗi, Hựu Hựu, mami Tâm Tâm xin lỗi con, mami không thể bảo toàn mạng sống trẻ thơ của con, để con chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng khiến mẹ con trải qua nỗi đau tang thương, mẹ thật sự xin lỗi hai người.”

Dương Tâm vùi đầu vào trong đầu gối, toàn thân không ngừng run rảy, trong miệng chỉ có lắm nhẩm một câu ‘Hựu Hựu, xin lỗï’.

Sau khi Lý Văn cầm máu cho con thỏ trên bàn mổ, cúi người chuẩn bị đỡ cô, kinh ngạc phát hiện toàn thân cô lạnh đến đáng sợ, toàn thân lắm tắm mồ hôi lạnh, không hề có chút độ ấm nào.

Cô có hơi lo lắng, sợ rằng cô ấy sẽ tự khiến mình phát điên trong một thế giới đầy đau đớn, tự trách và áy náy.

Ôm lấy cơ thể run cầm cập lạnh băng của cô áy, Lê Văn nghẹn ngào nói: “Ngoan, chúng ta không nghĩ nữa, không nghĩ nữa được không. Cô cũng đã có gắng hét sức rồi, bát kì ai cũng không có tư cách trách tội cô, chỉ trích cô, chúng ta cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, nhà họ Lịch không phải đã mời Bạch Chước thực hiện phẫu thuật cho ông cụ sao, vậy thì cứ để cho ông ta dằn vặt đi. Chúng ta không nghĩ đến máy chuyện phiền lòng này nữa.

Lời của cô vừa dứt, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên bị đá văng ra, một bóng dáng thon dài thẳng thẳng tắp từ bên ngoài xông vào.

Lê Văn theo bản năng ngẩng lên nhìn ra ngoài, sau khi nhìn rõ người đến là ai, trong mắt chọt lóe lên một tia kinh ngạc.

“Lục… Lục tổng, sao… sao anh lại đến đây?”

Lục Gia Bách bước dài về phía trước, quét mắt nhìn lên trên bàn phẫu thuật, sau đó cúi người ôm lầy Dương Tâm từ trong vòng tay của Lê Vãn, ôm cơ: thể lạnh lẽo của cô vào lòng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy không phải người vô danh sao? Tại sao lại bài xích bàn phẫu thuật như vậy? Một khi cô ấy cầm dao phẫu thuật sẽ sụp đổ, rốt cuộc ba năm trước cô ấy đã trải qua những gì?”

‘Vẻ mặt Lê Văn kinh ngạc nhìn anh, buột miệng hỏi: “Sao anh biết cô ấy là người vô danh?”

Nói xong, cô bàng hoàng nhận ra mình đã bị lừa.

Người đàn ông này rõ ràng là đang dò hỏi cô.

Mà cô còn ngốc nghếch rơi vào thòng lọng của anh ta.

Quỷ tha ma bắt, một khi cô đã thừa nhận, e rằng có trăm cái miệng cũng khó mà biện minh được.

Khá lắm Lục Gia Bách, thật đúng là một tên cáo già không hơn không kém, cái bụng ruột quán vòng quanh, xấu tính đến mức khiến người ta tức lộn ruột.

Lục Gia Bách hừ lạnh một tiếng, anh quả thật còn chưa chứng thực rốt cuộc Dương Tâm có phải người vô danh không, mà những lời vừa nãy cũng là đề lừa gạt Lê Vãn, không ngờ lại cạy được miệng cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi