Chương 14: Bố Diễn… con của anh ta?
Lời vừa dứt, người đã xuất hiện.
Đó là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, bề ngoài trông mới 26, 27 tuổi, giọng nói dễ nghe vô cùng.
Ngũ quan sáng lạn như ánh mặt trời, đường nét rõ ràng, sáng sủa như ngọc, như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc nhất của họa sĩ tây phương.
Người đó tên là Trần Tuấn, con trai cả của Trần Dự, em họ của Lục Gia Bách. Dương Tâm nheo mắt nhìn anh, đáy mắt u tối. Không ngờ anh lại là… anh em đằng ngoại của Lục Gia Bách.
Cũng đúng, anh mang họ Trần, nhà ngoại của Lục Gia Bách cũng họ Trần, bọn họ là người thân cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ.
Nhưng cô quen anh bảy năm, đến giờ mới biết anh là người thừa kế của Tần Thị, chuyện này có chút mỉa mai.
Tần Thị… Gia tộc chỉ đứng sau Lục Thị!!!
Chẳng trách một tay anh có thể vá trời, thì ra là có một gia tộc hùng mạnh và phức tạp như vậy đứng sau chống lưng.
“Bố Diễn…Dương Tùy Ý trượt xuống khỏi vòng tay của mẹ ruột, hai chân vừa chạm đất, liền mềm oặt bất lực co rúm người lại, lảo đảo ngã xuống đất. Trước mắt đột nhiên có một cánh tay giơ ra, đỡ lấy thân hình nhỏ bé của cậu. Một giây sau, cậu được người đàn ông anh tuấn ôm vào lòng. “Cẩn thận một chút, đừng ngã, mặt sẽ phá tướng đấy, sau này không cưới được vợ đầu”. Giọng nói ấm áp vang trên đỉnh đầu, cậu nhóc òa” khóc thành tiếng: “Bố Diễn.” Ở đó, ngoài Dương Tâm ra, tất cả mọi người đều hóa đá.
Một tiếng gọi “bố Diễn” của cậu nhóc có thể coi là sét đánh giữa trời quang, nổ đoàng một tiếng giữa không gian chật hẹp, phá tung mọi bức tường.
Cách xưng hô ấy quả thực đã ẩn chứa một lượng thông tin vô cùng lớn. Chẳng nhẽ… Dương Nhã mở to hai mắt, nhìn Dương Tâm với vẻ không dám tin. Chuyện gì thế này? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Dương Tâm không những ngủ với Gia Bách, mà còn ngủ với Trần Tuấn – người nổi danh là dịu dàng sao?
Cô không những sinh được con trai cho Gia Bách, mà con sinh được người thừa kế cho Trần Dự, sao có thể như vậy được?
Người phụ nữ bình thường, nghèo kiết xác cả đời cũng không thể tiếp cận được hai thanh niên anh tài tuấn tú này, Dương Tâm, cô có tài cán có đức hạnh gì mà có thể chiếm đoạt được hai người đàn ông đó.
Vậy sao có thể trách cô ta luôn ghen ghét đố kỵ, sinh lòng thù hận được? Lục Gia Bách chậm rãi thu chân phải về, ánh mắt u tối nhìn chằm chằm hai cha con” đang ôm nhau ở kia, đáy lòng đột nhiên chua chua kỳ lạ.
Hình như vận may của Trần Tuấn tốt hơn anh một chút. Không những có con trai, mà còn có được người phụ nữ vừa ý mình… “Chao ôi, thì ra đều là người một nhà”
Tần phu nhân lên tiếng trước, phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng, hễ nghĩ đến chuyện đứa bé trong tay con trai là cháu mình, bà không thể kìm được niềm vui sướng.
Mới giây trước bà còn tán thán cô gái kia, vậy mà giây sau đã trở thành mẹ của cháu trai bà rồi.
Thằng nhóc nhà bà từ trước đến nay luôn lịch sự, ôn nhu, luôn chú ý tới quan hệ nam nữ. Nếu đổi lại là trước kia, nếu nói với bà chuyện thằng nhóc nhà bà nuôi con riêng bên ngoài sau lưng họ, đánh chết bà cũng không tin.
Nhưng bây giờ đứa bé cứ hiển hiện ngay trước mắt, nhìn bọn họ âu yếm nhau, không phải cha con thì là gì?
Trần Tuấn VỖ VỖ lưng đứa bé, anh mỉm cười, dịu dàng nói: “Biết mẹ con con gặp phải rắc rối, chẳng phải bố đã đến ngay sao? Ngoan nào, đừng khóc nữa, có bố Diễn ở đây, sẽ không để con phải ngồi tù đầu”
Dương Tùy Ý bĩu môi, làm sao bây giờ, cậu ngày càng dựa dẫm vào người đàn ông này rồi.
Hay là không tìm bố đẻ gì kia nữa, cứ tác hợp cho chị Tửu và bố Diễn là được. “Cậu nhóc này, cháu tên là gì thế?” Tần phu nhân bước tới, vừa cười vừa hỏi. Cậu nhóc đảo mắt, lí nhí nói: “Bà nội, cháu tên là Dương Tùy Ý, mẹ cháu là Dương Tâm, cháu theo họ mẹ”.
Một tiếng “bà nội” khiến Tân phu nhân cười không khép được miệng, lại nghe câu nói mình theo họ mẹ, suy nghĩ trong lòng càng thêm chắc chắn.
Đó chắc chắn là đứa bé con trai bà lén lút sinh bên ngoài.
Trần Dự chắc cũng đoán được tâm tư của mẹ mình, nhưng anh không vạch trần, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, mặc cho họ hiểu nhầm. Dù gì thì anh cũng định cưới mẹ của cậu nhóc làm vợ, đến lúc ấy, không phải con trai ruột thì cũng sẽ trở thành con trai ruột mà thôi.
Lục phu nhân giờ mới phản ứng lại kịp, bước nhanh tới trước mặt cháu trai, run rẩy hỏi: “A… A Diễn… nó… nó đúng là con trai cháu sao?”
Trần Tuấn nhướng mày, cười nhạt: “Cách xưng hô của thằng bé không phải đã nói rõ tất cả rồi sao ạ? Bác không định chúc phúc cho cháu à?”.
Sắc mặt của Lục phu nhân rất kỳ lạ, nếu Dương Tâm là người phụ nữ của Trần Tuấn thật, lại còn sinh con trai cho Trần Tuấn, vậy tại sao cô ta còn phải ngưỡng mộ Dương Nhã?
Gả vào nhà họ Trần không hề thua kém việc gả vào nhà họ Lục, cô hoàn toàn không cần vì đố kỵ mà ra tay tàn độc với con trai của mình.
Trần Tuấn thấy IQ của bác mình đã trở lại bình thường, anh liền cười bổ sung thêm một câu: “Bác à, bác sống cả nửa đời người rồi, con đường bác đi còn nhiều hơn con đường bọn cháu từng đi, dựa vào sự minh mẫn tinh tường của bác, sao bác có thể không nhìn ra ẩn tình đằng sau câu chuyện được chứ? Chúng ta đều là người nhà, cháu thực sự không tìm ra được động cơ khiến Dương Tâm hãm hại hai đứa trẻ, bác thì sao ạ?” .
Sắc mặt của Lục phu nhân có chút khó coi, lời của thằng cháu có vẻ như đang khen bà, nhưng thực chất lại đang ngầm bảo bà không phân biệt được đúng sai.
“Ừ ừ, A Diễn nói không nói, cô ta đúng là không có động cơ hại hai đứa bé thật, nhưng chuyện này.”
“Chuyện này không cần bác phải lo nữa đâu ạ, cháu sẽ cử người đi điều tra. Nếu điều tra ra kẻ đứng đằng sau, cháu chắc chắn sẽ trừng trị nghiêm khắc”
Lục phu nhận thấy cháu trai nói đỡ cho mình, sao bà có thể không thức thời ngay được, vội vàng hùa theo: “Được được được, chuyện này giao cho cháu nhé, bác tin vào năng lực của cháu, tin cháu chắc chắn sẽ điều tra được chân tướng trong thời gian ngắn nhất”.
Dương Nhã thấy đầu nổ đùng đùng, một đống ruồi nhặng bay vù vù trong đầu cô ta, sao có thể như thế được?
Rõ ràng Dương Tâm đã đi vào đường cùng rồi, sắp bị tống vào ngục đến nơi rồi, sao cô có thể trở mình được.
Nhưng bây giờ, cô lại đột nhiên hóa thành đại công thần của nhà họ Trần.
Cũng tức là, một loạt mưu kế của cô ta không những không có lợi gì, trái lại còn làm hồi môn gả cưới cho Dương Tâm. Ha ha! Nực cười, đúng là nực cười! Con của Dương Tâm không ngờ là cốt nhục của Trần Tuấn, đây không phải chuyện cười sao?
Vốn tưởng cướp được con trai của cô đi, sau đó mạo danh bước chân vào nhà họ Lục là có thể khiến cô thê thảm, khiến cả đời cô không còn đường lui.
Nhưng không ngờ cô lại trở mình biến thành người phụ nữ của Trần Tuấn, lại còn sinh con trai cho nhà họ Trần.
Tần Thị… Đó là tập đoàn có thể sánh vai được với nhà họ Lục đấy.
Ả tiện nhân đáng chết, sao cô tốt số vậy, sinh một sinh hai đều là người thừa kế của gia tộc hào môn.
Tôi hận! Cô ta hận thật sự! Hận không thể rút xương lóc thịt Dương Tâm ra!
Trần Tuấn ôm cậu nhắc, nắm lấy tay Dương Tâm, nói với Lục phu nhân: “Nếu bác không còn chuyện gì khác thì cháu xin phép đưa mẹ con Dương Tâm về trước ạ”.
Không chờ Lục phu nhân mở lời, Lục Gia Bách đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: “Đợi đã.”
Trần Tuấn nhướng mày, đối mặt với Lục Gia Bách, như thể nhìn thấy cả tia lửa tóe ra.
Cuộc đấu của hai người đàn ông thành công không mùi thuốc súng kéo dài trọn vẹn hai phút. Trần Tuấn mỉm cười, hỏi: “Không biết anh họ có gì cần dặn dò ạ?