ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 162: Quỳ xuống cầu xin cô!

Một tia châm chọc lướt qua trong mắt Bạch Trác.

“Cô Dương à, em muốn hại chết Dương Tâm lại muốn tranh công, sợ là chuyện này không thể thành hiện thực được, cá và gấu không thể có cùng lúc hai thứ được. Em chỉ có thể chọn một trong hai, thật ra bây giờ em đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghĩ cách khiến ông cụ Trần chết dưới dao mổ của Dương Tâm, khiến cô ta suốt đời không thể trở mình. “

Dương Nhã mím chặt môi, vẻ mặt đầy do dự.

Thật sự phải giết chết ông Trần sao?

“Em thử nghĩ xem, nếu không giết ông ta, làm sao lại khiến nhà họ Lục, Trần ghét bỏ Dương Tâm được chứ? Em là người thông minh, tính toán khoản này như thế nào, chắc trong lòng em đã rất rõ.”

Dương Nhã đột nhiên nhắm mắt lại.

Đúng vậy, tính toán như thế nào, trong lòng cô ta thật sự đã có quyết định.

Nhưng là, cô ta không cam tâm, cơ hội để lập công như vậy, sao lại bị con đàn bà Dương Tâm kia hủy hoại?

“Nếu không có Dương Tâm gây trở ngại, em gả vào nhà họ Lục chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?” Bạch Trác tiếp tục mượn gió thổi lửa.

Dương Nhã vội vàng mở mắt ra, giương mắt nhìn anh ta, cắn răng hỏi: “Cứ quyết định như vậy đi, để Dương Tâm gánh vác cái mạng của lão già đó, tôi không tin cô ta hại chết ông ta, mà nhà họ Lục và nhà họ Trần còn có thể chấp nhận cô ta. “

Bạch Trác hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ta một cái: “Đúng vậy, làm người cần phải biết phán đoán tình huống, hiện tại trở ngại lớn nhất của em chính là Dương Tâm, chỉ cần trừ khử cô ta, sau này bầu trời cao kia không phải cho em mặc sức mà bay hay sao?”

Dương Nhã siết chặt tay đặt ở ngang hông, sau khi bớt kích động rồi mới hỏi: “Làm sao mới có thể để cho Dương Tâm mắc sai lầm trên bàn mồ, lấy mạng lão già đó.”

Bạch Trác lấy từ trong túi ra một bình xịt, lắc lắc trước mắt cô ta, nói: “Nó không màu, không vị, khi xịt vào người sẽ không bị ai chú ý. Mùi này có thể làm tổn thương hệ thần kinh trung ương của người, đúng lúc khối u phát triển trên hệ thống thần kinh trung ương của ông già đó. Nếu Dương Tâm cắt bỏ nó, hệ thống thần kinh trung ương bị tổn thương sẽ suy kiệt ngay lập tức. “

Dương Nhã bĩu môi, hờn dỗi nói: “Tôi căn bản không thẻ tiếp cận lão già đó, thậm chí ngay cả cửa nhà họ Trần cũng không vào được, làm sao có thể phát tán mùi hương đó đến trước mặt ông già kia để ông ta hít phải nó? “

“Em không đi được, nhưng có người có thể đi được, ví dụ như bà Lục, hoặc chẳng hạn, con trai của em, anh đoán em không muốn thứ thuốc này bị dính lên người con trai mình, để dây thần kinh của thằng nhỏ bị tổn thương đâu, thế thì nghĩ cách phun lên người bà Lục đi, bà ta nhát định có thể tiếp xúc được với ông già đó. “

Một cảm giác sung sướng nỗi lên trong lòng Dương Nhã. Ai nói cô ta không nỡ phun thứ thuốc đó lên người thằng con hoang kia?

Haha, cuối cùng cô ta cũng đợi được cơ hội để giết nó.

Được được được, chuyện này cô ta nhất định làm được.

Nghĩ đến đây, cô ta giật lấy lọ thuốc trên tay Bạch Trác, nghiền răng nghiền lợi nói: “Chỉ cần có thể giết người mà tôi muốn giết lần này, lợi ích sẽ không thể thiếu anh. Tôi biết anh rất hận Dương Tâm, đến lúc đó, tôi để cô ta cho anh đến xử lý. “

Bạch Trác hung hăng bóp mạnh mông cô ta, mỉm cười nói: “Có con yêu tinh như em là đủ rồi, anh còn cần người khác làm gì? Nhưng nếu em muốn anh ngược đãi Dương Tâm, anh cũng có thể làm được… “

Dương Nhã bóp chặt chai sứ trong lòng bàn tay, trong mắt cô hiện lên sự căm hận điên cuồng.

Dương Tâm, thằng con hoang, cô ta sẽ không bỏ qua cho bắt kỳ tên nào.

Biệt thự Nhà họ Lục, trong phòng khách.

Bà Lục từ trên ghế sô pha bật dậy, tức giận nói: “Hiếp người quá đáng, Dương Tâm đúng là hiếp người quá đáng. Cô ta có tư cách gì bảo tôi quỳ xuống? Cô ta có tư cách gì mà đòi tôi cắt đứt quan hệ cha con?

Nực cười, chuyện này đúng là nực cười chết đi được. “

Lục Gia Bách đứng bên cái kệ cách đó không xa, bộ dạng lười biếng khoanh tay trước ngực dựa vào đó.

“Cô ấy quả thực không đủ tư cách bắt mẹ quỳ xuống, cũng không đủ tư cách buộc mẹ cắt đứt quan hệ với ông ngoại, nhưng cô ấy có thể cứu bố của mẹ, trên đời này cũng chỉ có cô ấy có thể cứu.”

“Đùa à.” Bà Lục chế nhạo và nói một cách mỉa mai: “Giáo sư Bạch vẫn còn ở Hải Thành. Mẹ thừa nhận rằng y thuật của anh ta không bằng người phụ nữ đó, nhưng không phải là không thể thử. Nói không chừng anh ta có thể phẫu thuật thành công thì sao. Mẹ dựa vào đâu mà phải chịu nghe lời ả khốn Dương Tâm đó? “

Lục Gia Bách nhún vai, tỏ vẻ chán chường: “Tùy mẹ thôi, nếu mẹ cho rằng thể diện của mẹ còn quan trọng hơn tính mạng của ông ngoại, vậy con cũng không có gì để nói, vậy xin Bạch Trác tiền hành giải phẫu cho ông ngoại đi, con không có ý kiến.”

Bà Lục nghẹn ngào, nhìn chằm chằm con trai, nghiền răng nghiến lợi nói: “Mẹ là mẹ con, lẽ nào con định trơ mắt nhìn một người phụ nữ không liên quan sỉ nhục mẹ sao? Con muốn nhìn mẹ phải quỳ xuống lại một vãn bồi sao?”

Lục Gia Bách khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Lúc đầu là do mẹ nói, nếu tìm được thông tin của Người Vô Danh, mẹ sẽ đích thân đến cửa quỳ lạy cầu xin người đó ra mặt.”

“Nhưng người phụ nữ đó là Dương Tâm, cô ta là Dương Tâm, là Dương Tâm. “Bà Lục gần như tức giận mà quát lên.

Lục Gia Bách bắt lực thở dài: “Đúng vậy, cô ấy là Dương Tâm, cho nên mới đầu cô ấy không muốn làm khó mẹ, nhưng mẹ nhất định phải hơn thua với cô ấy, tống cô ấy vào tù, buộc cô ấy phải vạch trần thân phận Người Vô Danh của mình, bây giờ cô ấy đã là Người Vô Danh, mẹ nên giữ lời hứa của mình và đến cửa quỳ xuống cầu xin cô ấy. “

“Con, con…” Bà Lục tức giận đến mức ôm ngực, dừng lại vài giây: “Hay lắm, mẹ thật sự nuôi dạy ra một đứa con ngoan, cõng rắn cắn gà nhà, vì một người phụ nữ mà ngay cả thể diện của mẹ mình cũng không để tâm.”

Lục Gia Bách ngắng đầu nhìn bà ta, thuyết phục: “Dương Tâm không phải là người không nói đạo lý. Mẹ tới xin lỗi cô ấy một tiếng, cô ấy sẽ không làm mẹ khó xử, chuyện này vốn là mẹ gây sự vô lý, đi xin lỗi cô ấy cũng là chuyện nên làm.”

Bà Lục thả người trên ghế sô pha, vươn tay về phía cửa phòng khách, giữa hai hàm răng nén ra một chữ: “Cút.”

Lục Gia Bách quay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Mặc dù Bạch Trác có thể có cơ hội phẫu thuật thành công, nhưng còn thua xa Người Vô Danh. Mẹ nên suy nghĩ lại, đừng làm điều gì khiến cả đời còn lại của mẹ phải hối hận.”

Ngay sau khi Lục Gia Bách rời đi, Dương Nhã từ bên ngoài bước vào.

Nhìn thấy bà cụ đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt tức giận, cô ấy cân nhắc lại lời lẽ của mình rồi mới miễn cưỡng đi tới phía.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

Bà Lục nhướng mắt lên, thấy đó là Dương Nhã, nhanh chóng nói: “Dương Nhã, Giáo sư Bạch vẫn ở Hải Thành sao?”

Dương Nhã gật đầu, đứng yên một chỗ, thận trọng nói: “Mẹ, giáo sư Bạch gọi điện cho con nói y thuật của anh ta không bằng Người Vô Danh. Ca phẫu thuật này có thể phải do Người Vô Danh thực hiện…”

Cô ta chưa kịp nói xong, bà Lục đột nhiên duỗi tay đập lên bàn: “Khốn kiếp, ngay cả con cũng nói hộ cho.

Dương Tâm sao?”

“Không, không, không.” Dương Nhã vội vàng bước tới, đưa một tay ôm lấy cánh tay bà ta, lo lắng nói: “Con và mẹ ở cùng một mặt trận, nhưng vì tính mạng của ông ngoại, cho nên chúng ta không thể không thận trọng.”

Bà Lục nhìn chằm chằm, định khiển trách, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên bỏ cuộc.

Sau một hồi im lặng, bà ta cam chịu thỏa hiệp: “Bỏ đi bỏ đi, Dương Tâm có thể cứu ông con, cô ta là Phật gia, mẹ phải thật cung kính, không phải nói muốn mẹ đi xin lỗi sao, mẹ đi, giờ đi là được chứ gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi