Chương 174: Lục Gia Bách, anh không xứng làm cha!
Dương Tâm nghe tin vội chạy tới, nhìn thấy Dương Nhã nằm ở trên giường khóc sướt mướt không khỏi nhếch miệng cười mỉa.
Cậu Dương thì trợn mắt, bất lực nói: “Khóc tang à, anh ấy còn chưa chết mà, nhưng nếu như cô khóc lóc sướt mướt như vậy, cho dù anh ta chưa chết cũng bị cô khóc thành chết.”
Dương Nhã vội quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm về phía cậu bé.
“Có phải mày mong nó chết không, nó chết thì quyền thừa kế nhà họ Lục sẽ là của mày rồi?”
“Ôi trời.” Cậu bé như muốn nỗ tung tại chỗ: “Đừng hắt phân bậy cho tôi chứ, tôi vốn dĩ không có ý định nhận tổ quy tông, cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy thân phận người nhà họ Lục.”
Dương Nhã cảm thầy nhàm chán đấu võ mồm với một thằng nhãi ranh. Ánh mắt dời đi, rơi vào trên mặt Dương Tâm.
“Loại đàn bà lòng dạ rắn độc này, hạ độc con trai tôi, cô không sợ bị thiên lôi đánh sao?”
Dương Tâm mỉm cười!
Cô hạ độc thủ con trai anh?
Ôi…
Con chó điên lại bắt đầu cắn bậy.
“Phải làm sao đây, tôi nhìn trúng quyền thừa kế của con trai cô muốn cướp nó cho con trai tôi, cô nói, cách có hiệu quả nhất để loại bỏ tảng đá ngáng chân là gì?”
Dương Nhã trợn to hai mắt, vẻ mặt đầy khó tin. Chắc cô ta không ngờ được Dương Tâm lại nói như vậy.
Bỗng chốc, cô ta nhìn thầy Lục Gia Bách đang đứng ở cửa, cô ta chẳng nói hai lời nhào về phía anh.
Tuy nhiên, thứ cô ta ôm lấy chỉ là không khí. Bởi vì ngài Lục kia đã không hề khách sao mà tránh sang một bên.
Dương Nhã nhìn Lục Gia Bách rưng rưng nước mắt, bộ dạng thảm thương nói: “Gia Bách, anh nghe thấy không? Dương Tâm nói rằng cô ta đã nhìn trúng quyền thừa kế của nhóc Minh, muốn trừ khử Minh để dìu con trai cô ta lên kế thừa, loại phụ nữ lòng dạ rắn độc như thế sao anh không tốn giam cô ta vào ngục đi? Lẽ nào muốn trơ mắt đứng nhìn cô ta hại con mình đến chết sao? “
Lục Gia Bách nhướng mày cười, hung dữ nhìn cô ta, gần từng chữ hỏi: “Ai nói Lục Minh là người kế thừa nhà họ Lục? Tôi, bồ tôi, hay là các trưởng lão trong gia tộc?”
Dương Nhã lảo đảo, lui về phía sau mấy bước, cho đến khi lưng chạm vào tường, cô ta mới xấu hỗ nói: “Để hỗ trợ con trai của Dương Tâm lên kế thừa, mà anh đã trơ mắt đừng nhìn cô ta khiến Lục Minh biến thành một kẻ ngốc nghéch, Lục Gia Bách, anh không xứng đáng là một người cha. “
Lục Gia Bách lắc đầu.
Anh đã hoàn toàn thất vọng về người phụ nữ này.
Nếu sau này Lục Minh không nhận mẹ ruột, anh cũng sẽ không can thiệp chỉ trích.
Đúng là người mẹ ruột này của nó trong mắt chỉ có tiền và địa vị, hoàn toàn coi cậu bé như cây rung tiền.
Đổi lại nếu là một người mẹ bình thường, sẽ đặt toàn bộ tâm trí loại bỏ phần tử đối lập sau khi con mình gặp đại nạn sao?
Chỉ cần cô ta có một chút tình yêu với con trai, lúc này sẽ không so đo với người khác mà gạt con cái sang một bên.
“Người đâu, kéo người phụ nữ này ra khỏi nhà họ Trần.”
“Không.” Dương Nhã khàn khàn hét vào mặt Lục Gia Bách: “Anh không thể bao che cho Dương Tâm, cô ta là thủ phạm, cô ta là người hại Lục Minh biến thành kẻ ngốc, tôi sẽ tống cổ cô ta vào tù và để cô ta phải trả cái giá xứng đáng. “
Một chút nóng nảy thoáng qua trên khuôn mặt tuần tú của Lục Gia Bách, anh nói với đám người hầu nam vừa bước vào: “Làm ơn đưa cô ta ra ngoài, bây giờ, ngay lập tức.”
Dương Nhã còn chưa kịp phản kháng, đã trực tiếp bị hai người đàn ông to lớn xách hai tay lôi ra ngoài.
“Dương Tâm, cô sẽ chịu quả báo, cô sẽ không chết yên, tôi nguyền rủa cô, nguyễn rủa hai thứ bẩn thỉu nhà cô nuôi mãi mãi không được siêu sinh.”
Bà Trần bước lên trước, siết chặt cánh tay Dương Tâm, an ủi nói: “Dương Tâm, con cứ coi như vừa có một con chó điên mới sủa bậy đi, đừng để trong lòng”
Dương Tâm vẫn điềm tĩnh, nghiêm túc nói: “Đó vốn dĩ là chó điên sủa mà.”
Bà Trần bật cười, nhưng khi ánh mắt rơi vào đứa nhỏ kia, bà ta không khỏi thở dài: “Đúng là tạo nghiệp.”
Ông cụ Trần sau ca mồ hồi phục rất tốt, căn bản không gặp bất kỳ biến chứng nào.
Tuy nhiên, Dương Tâm không thể đảm bảo rằng khối u sẽ không tái phát, cô liên tục yêu cầu nhà họ Trần chụp CT não cho ông ấy ba ngày một lần.
Về phần Lục Minh thì được đưa về nhà họ Lục.
Dương Tâm cho rằng cô cần tìm hiểu kỹ xem có thể tìm ra loại thuốc có thể phục hồi thần kinh của cậu bé trở lại bình thường hay không.
Ôn định xong ông cụ, sắp xếp xong cho đứa nhỏ, loay hoay một hồi, lại đã ba ngày nữa trôi qua.
Vụ đạo văn đối với bản thảo số năm nhãn hiệu mới của Lục Thị một lần nữa được thổi phồng.
Bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn tài phiệt Lục Thị đã cố gắng trần áp nó, nhưng tình hình ở nước ngoài quá nghiêm trọng nên không thể dập tắt được.
Vào ngày thứ mười ba sau khi Dương Tâm biến mắt, cô lại trở lại trụ sở của Lục Thị.
Vừa đến công ty, cô đã nghe trợ lý của mình nói là Lục tổng đang tổ chức họp hội đồng quản trị, cuộc thảo luận trong phòng họp cao cấp rất căng thẳng.
Không khỏi tò mò, Dương Tâm trực tiếp đi vào phòng họp.
Vừa bước tới cửa liền nghe thấy một cổ đông lớn tuổi nói: “Từ khi thành lập Lục Thị đến nay, chưa từng xảy ra chuyện đạo văn. Ngay khi Dương Tâm nhậm chức đã xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù bản thảo cuối cùng đã được hoàn thiện, cô ấy không phải là người ký, nhưng tất cả những vấn đề này đều do cô ấy quản lý. Bây giờ xảy ra sai sót, cô ấy nên chịu trách nhiệm. “
“Sếp Vương nói đúng. Bây giờ phục sức Amy không chịu buông tay, phải đưa Lục Thị ra tòa. Một khi vụ án được khởi tố điều tra, giá cổ phiếu sẽ xuất hiện biến động rất lớn. Một tài phiệt lớn với hàng trăm nghìn tỷ trên thị trường chứng khoán, một khi giá cổ phiếu giảm mạnh, ai sẽ gánh khoản lỗ nặng này? “
“Đúng vậy, Dương Tâm phải bị đình chỉ để điều tra. Tốt nhát là đổ hét lỗi cho cô ấy, sau đó để bộ phận quan hệ công chúng liên lạc với người phụ trách của phục sức Amy, để họ chỉ kiện Dương Tâm mà không kéo cả Lục Thị xuống nước.”
“Bốp bốp bốp”
Một tràng pháo tay vang lên từ cửa, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cửa phòng họp.
Dương Tâm bước vào phòng họp với đôi giày cao gót, mỉm cười với các cổ đông ăn mặc lịch lãm, rồi mỉa mai nói: “Đây có phải là đảm đương và trách nhiệm của các đại tài phiệt sao? Nó thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Những người được gọi là thành công lại giống như con rùa rụt cổ. Mỗi lần gặp nguy hiểm thì lấy đại một người ra gánh thay, các vị thật khí phách, thật dũng cảm. “
Sau một hồi sững sờ, mọi người cũng lần lượt phản ứng lại.
Cổ đông có tính khí không tốt dẫn đầu quát lớn: “Cô đâm cái thúng lớn như vậy khiến nhà họ Lục kiện cáo. Bây giờ mọi ánh mắt người ngoài đều nhìn chằm chằm Lục Thị, chúng tôi đẩy cô ra chịu tội thì có gì sai sao?”
“Người phụ nữ như cô đúng là vô lý. Làm sai mà không chịu nhận sai, chẳng lẽ muốn cả Lục Thị phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình sao?”
Có một tiếng ‘bốp’ lớn.
Dương Tâm đập cái túi xách trong tay xuống bàn, cuối cùng cũng ngừng trận bắn phá liên hồi như đại bác của bọn họ.
“Mấy người ở đây đều ngốc hết cả à? Tôi nói muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Không phải chỉ là trang phục Amy sao? Tôi còn không thèm đề vào mắt, cho tôi ba ngày. Tôi hứa sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng…”
“Điều này, người phụ nữ này quá kiêu ngạo. cái gì mà “không phải chỉ là một trang phục Amy”? Thương hiệu này nỗi lên cách đây sáu năm và phát triển thành một trong những thương hiệu hàng đầu thế giới chỉ trong vài năm. Ngay cả Lục Thị cũng phải né tránh, cô, cô thật sự nói không để vào mắt, đúng là quá ngông cuồng.”