Chương 181: Dương Tâm, tao muôn chết!
Gió thổi mạnh và mưa càng lúc càng lớn. Làn sương nước tạt vào mắt, làm mờ đi tầm nhìn của cô.
Trần Uyên mở to hai mắt nhìn bóng dáng mảnh mai ở đằng xa đang từng bước tiến về phía mình.
Mười mét, năm mét, ba mét …
Đôi mắt bị mưa và nước mắt làm cho mơ hồ đi, tắt cả những gì được phản chiếu lại chính là bóng đen khắc sâu vào xương tủy.
“Lâm, Lâm…”
Toàn bộ lời nói của cô ấy dường như đều bị mắc kẹt lại trong cổ họng, cô ấy ngây người nhìn người đàn ông ở phía đối diện đi lướt qua từ bên cạnh cô ấy, chẳng hề dừng lại.
Anh ta chỉ đi ngang qua cô, giống như người xa lạ nhất trên thế giới này, ngay cả lấy một ánh nhìn đều chẳng thèm nhìn cô Ngay lúc đó, cô thậm chí còn tự hỏi liệu mình có nhận nhằm người hay không. Nhưng, đó chính là người yêu đã khắc sâu vào huyết mạch tâm trí cô, chỉ cần cô đến gần anh, máu trong người sẽ sôi sục lên.
Còn có hơi thở quen thuộc kia, dường như đã thấu qua từng lỗ chân lông trên người cô, cô có thể bắt gặp được chính xác trong đám người, làm sao có thể sai lầm được?
Lâm Thanh, Lâm Thanh, anh hận em nhiều như vậy sao?
Hận đến mức khi gặp lại nhau, anh chỉ xem em như một người khách xa lạ gặp phải trên đường, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái?
Trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn loại hình phạt khác nhau, chỉ riêng sự thờ ơ và vô cảm của anh thôi cũng khiến em cảm nhận được nỗi đau đau thấu tâm can.
Em những tưởng khi gặp lại anh sẽ giận hờn, đau đớn, sẽ tức giận mà nhẫn tâm tát em một cái, trút hết nỗi đau mà anh đã từng gánh chịu lên người em.
Và em cũng đã sẵn sàng gánh chịu tất cả những vui buồn hờn giận đó của anh. Thế nhưng, thực tế phũ phàng cho em biết rằng hóa ra em lại nhỏ bé đến như vậy, nhỏ bé đến mức không thể khuấy động bất cứ cơn sóng nào trong cuộc đời anh.
Anh biết không, so với việc hành hạ em, thì sự thờ ơ này mới thật sự là đau đớn nhất.
Em ở trong thế giới của anh, chẳng để lại một chút dấu vét gì sao?
Để khi gặp lại, anh trực tiếp coi em như không khí, như người quen mà xa lạ nhất trên thế giới này.
Tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng xa dần, Trần Uyên chợt bừng tỉnh trong sự bàng hoàng.
Cô chậm rãi quay người lại, cách một màn mưa mờ ảo, nhìn theo bóng dáng quen thuộc cầm ô bước lên bậc thềm, từng bước từng bước xa dần.
Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng hề ngoảnh lại, cũng chưa từng dừng lại.
Dường như cuộc hội ngộ sau bao năm chỉ là một cái lướt qua vai nhau rất đỗi bình thường giữa hai con người xa lạ.
Trần Uyên khẽ cười, cười mà nước mắt lại lăn dài trên khóe mắt.
Chiếc ô trượt khỏi lòng bàn tay cô, bị gió cuốn vào trong khu rừng rậm.
Cô khẽ ngắng đầu, mặc những hạt mưa tạt vào mặt, nhưng cái lạnh thấu tận xương tủy, giống như một lưỡi đao băng ba thước, đề lại những vét thương lưu lại trong máu thịt cô không thể phai mờ.
Sai rồi, rốt cuộc cô đã sai.
Dương Tâm nói đúng, sự cố chấp của cô sẽ chỉ gây rắc rối cho cuộc sống hiện tại của anh ta, sự tồn tại của cô, chỉ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của anh ta và vợ anh ta mà thôi.
Bảy năm trước, cô đã gián tiếp hại chết nhà họ Lâm, ép anh phải bỏ chạy thảm hại.
Bây giờ khó khăn lắm anh ta cũng vùng vẫy thoát khỏi sự phản bội và tuyệt vọng đó, cô có quyền gì mà phá rối cuộc sống bình yên của anh?
Cô không đủ tư cách!
Chung cư Thịnh Cảnh.
Dương Tâm mở cửa ra, nhìn thấy sắc mặt Trần Uyên tái nhợt, thần sắc thẫn thờ, dường như bị người ta moi hết ý thức, đứng ở cửa chẳng khác gì một cỗ xác sống, làm cô giật mình một trận.
“Uyên, mày bị sao vậy?”
Trần Uyên giật giật khóe miệng cứng ngắc, giọng nói khàn khàn chỉ phun ra năm chữ: “Dương Tâm, tao muốn chết.”
Lời vừa dứt, hai chân cô lảo đảo đổ thẳng vào vòng tay Dương Tâm.
“Mẹ kiếp.”
Dương Tâm kêu lên một tiếng và nhanh chóng đỡ cô, mới phát hiện toàn thân cô ướt sũng, còn sốt rất cao.
“Dương Tùy Ý, mau vào phòng tắm đỗ nước, sau đó chuẩn bị tiêm thuốc hạ sốt.”
Nhóc Dương từ phòng sách lao ra, khi nhìn thấy tình hình trong phòng khách, cũng bị giật mình một phen, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Dương Tâm tắm cho Trần Uyên rồi truyền nước biển cho cô.
Một lúc sau, Trần Uyên cũng lờ mờ tỉnh dậy.
Dương Tâm ngồi ở trên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, châm chọc nói: “Nói đi, gặp phải chuyện khó khăn gì to tát, mà lại khiến mày phải nói ra ba chữ “tao muốn chết” thế hả.
Trần Uyên mím môi, hơi quay mặt đi, tránh ánh mắt lạnh lùng, khàn giọng nói: “Khi nãy bị sốt đến hồ đỏ, nên nói năng lung tung, xin lỗi, khiến mày giận rồi.”
Sắc mặt của Dương Tâm dịu đi một chút, cô khẽ thở dài: “Uyên, thời khắc đau khổ nhất mày cũng vượt qua được, tao không nghỉ trên đời này lại có thứ gì có thể đánh bại được mày, yêu cũng được, hận cũng được, cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, mày cứ tâm trạng thất thường như thế cũng chỉ giày vò bản thân mà thôi, có ý nghĩa gì chứ? “
Trần Uyên khụt khit, đẩy lùi sự nhức nhồi trong mắt, giọng điệu ôn hòa nói: “Hôm nay tao đền nghĩa trang Linh Sơn thăm bác Lâm, khi rời đi, tao tình cờ gặp được Lâm Thanh ở lối vào nghĩa trang.”
Dương Tâm giật mình.
Chả trách gì người phụ nữ này lại giống như người mắt hồn, hóa ra là đã gặp Lâm Thanh.
Cũng đúng, trên thế giới này sợ là chỉ có Lâm Thanh mới có thể khiến cô mắt khống chế như thé.
“Sau đó thì sao? Anh ta nói “Tôi hận cô” với mày à, còn mày cũng nói “Tôi xin lỗi” với anh ta?”
Trần Uyên lắc đầu, trên gương mặt lộ ra nụ cười cay đắng.
“Bọn tao không có nói gì cả, cho dù là một chữ cũng không có, khi anh ta từ phía xa đi ngang qua tao, cũng chẳng nói một lời nào, cứ như thế mà lướt qua, giống như… giống như hai người xa lạ.”
Trái tim Dương Tâm như thắt lại, vô thức vươn tay nắm lấy bàn tay ở mép giường của Trần Uyên, nói: “Uyên, mày…”
Trần Uyên quay đầu lại đối diện với cô, lắc đầu, mỉm cười miễn cưỡng: “Dương Tâm, tao biết mày muốn nói gì, yên tâm đi, tao có thể chịu đựng được, đau ngắn chỉ bằng đau dài, nhìn thấy anh ta hoàn toàn coi tao như người xa lạ nói thật ra tao cũng rất vui, cho dù cả đời này của tao đã định sẽ sẽ bị nhốt trong sự vô vọng này, cũng mong rằng anh ta có thể có được hạnh phúc cho riêng mình, cả đời tao chẳng mong gì nhiều, chỉ mong anh ta có thể sống an yên.”
Dương Tâm siết chặt lòng bàn tay, hơi nhướng mày, đổi chủ đề đùa cọt: “Hay là mày cùng tao phát triển sự nghiệp đi, mấy tên đàn ông chó đó, không cần cũng được, cuộc đời tươi đẹp còn phải do mình tự tạo, thứ đàn ông có thể cho cô, cũng chỉ là thỏa mãn vật chất mà thôi, hà tất phải để mình cả đời vây quanh một chiếc bàn tròn, tầm thường chẳng có tài cán gì? “
Trần Uyên khẽ cười: “Được, tao đang có ý này, hay là …”
Cô chưa kịp nói hết lời thì cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, một cô bé từ bên ngoài thò đầu vào, nhoẻn miệng cười: “Hai người mẹ, làm phiền một chút, bên ngoài có một ông già tìm Dương Tâm.”
Ông già?
Dương Tâm nhướng mày.
Chắc cô cũng đoán được đó là ai.
Trần Uyên liếc mắt nhìn cô, cau mày hỏi: “Người bố cặn bã của mày? Ông ta qua đây làm gì?”
Dương Tâm mỉm cười lắc đầu: “Không phải Dương Thành, nều tao đoán không lầm, chắc là đại biểu cổ đông do ban giám đốc bên Lục Thị muốn tới mời tao ra mặt giải quyết rắc rối của Lục Thị.”
“Ha.” Trần Uyên cười khẩy một cái: “Bọn họ vậy mà lại có mặt mũi tới đây? Mày rút kim ra giúp tao, tao đi cho mấy người đó biết mặt.”