Chương 184: Ký ức bị suy giảm!
Sư thúc?
Dương Tâm nhướng mày cười nói.
Nếu như ngay từ đầu cô ta đối xử với cô như sư thúc của cô ta, không gây chuyện với cô, thì đâu xảy ra những chuyện như thế này?
Cô cũng không nhất thiết phải là nhà thiết kế chính của Lục Thị. Nếu người phụ nữ này thông minh hơn một chút, không đối địch với cô, nể tình đồng môn, lẽ nào cô còn cướp đi chức vị mà vãn bối của mình mong ước nhiều năm sao?
Nói đến cùng, tất cả những điều này là do cô ta tự làm tự chịu, không chỉ hủy hoại tương lai của chính mình, mà còn khiến bản thân phải gánh án, cô ta phải trả giá cho sự ngông cuồng không biết trời cao đất dày của mình.
“Bây giờ thầy của cô chắc đã biết chuyện của cô rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi cầu xin giúp cô, cô biết đây là ý gì không? Nghĩa là cô ấy đã mặc nhận để cho cô đi ngồi tù máy năm, giúp cô từ từ phản tỉnh, cô nên mừng lần này không gây ra hậu quả không thể cứu vãn, nếu không, không chỉ bị phán mấy năm tù đơn giản như thế đâu. “
Đỗ Như Linh níu chặt góc quần áo không buông, như nắm chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Sư thúc, tất cả đều là Dương Nhã chỉ tôi làm, là người phụ nữ đó, cô ta muốn đuổi cô ra khỏi Hải Thành, tôi, tôi bị cô ta sai khiến.”
“Ò? Vậy sao?”
“Phải phải, chắc cô biết người phụ nữ đó hận cô thế nào mà, cô ta sai khiến tôi làm những chuyện này cũng đâu có gì lạ, tôi không phải kẻ thù của cô, người thật sự muốn cô thân bại danh liệt chính là Dương Nhã, là Dương Nhã.”
Dương Tâm chậm rãi cúi người xuống, dùng ngón tay nâng cằm cô ta lên, nhẹ giọng nói: “Tôi tin cô là do Dương Nhã xúi giục, chứng cứ đâu? Nếu cô có thể đưa bằng chứng cô ấy đã sau khiến cô đổi tờ thảo số năm, tôi sẽ lật án cho cô, để Dương Nhã thay cô ngồi tù. “
Đỗ Như Linh sửng sốt, sắc mặt lập tức sa sầm, cô ta lầm bẩm: “Chứng cứ, chứng cứ, chứng cứ, tôi có chứng cứ, nhưng, nhưng tôi không nhớ ra được, tôi chắc chắn tôi đã nắm được cán của cô ta, nhưng tôi thật sự không nhớ ra. “
Dương Tâm hơi hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm hai mắt của cô ta, thấp giọng kêu một tiếng: “Nhìn vào mắt tôi, đừng nói chuyện.”
Tiếng lắm bẩm của Đỗ Như Linh đột ngột dừng lại, sững sờ nhìn cô, một lúc sau, đồng tử của cô bắt đầu mắt tập trung.
Dương Tâm nhìn kỹ hai mắt của cô, sau khi ý thức hoàn toàn rút lui, cô mới chầm chậm hỏi: “Cô nói cô nắm được cán của Dương Nhã, rốt cuộc là gì? Nói ra tôi nghe thử.”
“Cán, đúng vậy, tôi đã nắm được cán của cô ta, là một bí mật động trời, có thể khiến cô ta thân bại danh liệt.”
“Là gì, nói đi.”
“Là, là, là …” Đỗ Như Linh liên tục nói từ à’, sau một phút, cô ấy bắt đầu ôm đầu và khóc trong đau đón, ý thức của cô ta như sụp đổ: “Tôi không nhớ ra được, tôi thật sự không nhớ ra được. “
Dương Tâm híp mắt, lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Như Linh đang co ro lại một cụm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ bắt định.
Theo kinh nghiệm thôi miên nhiều năm của mình, nguyên nhát khiến người phụ nữ này mắt ý thức đổ gục xuống là vì ký ức đã bị tổn thương.
Có ba cách đề làm tổn hại trí nhớ.
Đầu tiên, một đoạn ký ức nào đó đã bị một nhà thôi miên với thuật thôi miên siêu đẳng xóa bỏ, nhưng mà chuyện này cũng không thể, nhìn khắp thế giới, dường như chẳng có ai có thuật thôi miên vượt qua cả cô.
Thứ hai, não bộ bị ngoại lực tác động, nhưng điều này khó xảy ra, nếu não của cô ta bị thương, hẳn là mắt trí nhớ trên diện rộng, không thể quên những thứ quan trọng nhất.
Thứ ba là thuốc nhắm mục tiêu, đối với một chuyên gia đã nghiên cứu thuốc hàng chục năm mà nói, việc xóa trí nhớ cục bộ của một người không khó.
Ha, có chút thú vị.
Người phụ nữ này rốt cuộc đã nắm được cán gì của Dương Nhã, mà có thể khiến Dương Nhã phải phí công sức xóa trí nhớ cục bộ của cô ta?
“Chị Tâm.” Dương Tùy Ý thò đầu ra từ bên cạnh, liếc mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi xổm trên mặt đất than thở, cau mày hỏi: “Có thể hồi phục ký ức đã mắt của cô ta không? Con nghi ngờ người phụ nữ này đã nắm được một bí mật rất lớn của Dương Nhã. “
Dương Tâm nghiêng đầu liếc cậu nhóc một cái, chế nhạo: “Con dựa vào đâu mà nghỉ ngờ? Có cơ sở gì không?”
Gj…
Cậu bé sờ mũi và rụt rè bước sang một bên.
Cậu bé không thể nói …
“Ding”
Cửa thang máy ở phía đối diện mở ra, vài cảnh sát mặc sắc phục bước ra khỏi đó.
Cảnh sát trung niên dẫn đầu đi tới chỗ Dương Tâm, đứng nghiêm rồi gật đầu với cô: “Cô Dương, chúng tôi nhận được tin, cô Đỗ chạy đến chỗ của cô.”
Sau đó, anh ta lấy trong túi ra một tờ giấy, đưa trước mặt Dương Tâm, nói tiếp: “Đỗ Như Linh bị tình nghỉ phạm tội thương mại. Chúng tôi sẽ bắt cô ấy theo quy định của pháp luật. Cô Dương, xin hỏi bây giờ tôi có thể dẫn người đi được không?”
Dương Tâm liếc mắt một cái, nhìn xuống Đỗ Như Linh đang ngồi xổm trên mặt đất, ngưng trọng hỏi: “Có thể nới hạn máy ngày không? Các người cũng thấy, tình trạng cô ấy bây giờ không được tốt, tôi lo lắng sẽ có chuyện gì. “
Người cảnh sát trung tuổi mỉm cười, điềm đạm: “Mỗi người bị tình nghỉ phạm tội khi bị bắt đều ở trong tình trạng xấu, dù sao chúng tôi không phải thánh nhân, không thể bình tĩnh đối mặt với bản án tù. Bây giờ lệnh bắt giữ đã được ban hành, chúng tôi phải đưa người đi, nếu côc Dương có ý kiến khác, cô có thể đến đồn cảnh sát để nộp đơn xin tại ngoại chờ xét xử trong vòng hai mươi bồn tiếng. “
Dương Tâm nhún vai, vẻ mặt bắt cần nói: “Người phụ nữ này xém chút khiến tôi thân bại danh liệt, tôi cũng suy nghĩ theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, nếu các người không tiếp nhận, thế thì thôi vậy, đưa cô ta đi đi, không tiễn.”
Nói xong, cô quay vào phòng khách và đóng sầm cửa lại.
“Chị Tâm, mẹ biết rằng một số ký ức của Đỗ Như Linh đã bị xóa sạch, tại sao lại để những người đó mang cô ta đi? Cô ta nói cô ta nắm được cán của Dương Nhã, chắc chắn là một bí mật kinh thiên động địa, mẹ không định làm rõ sao? “
Dương Tâm liếc cậu bé một cái, thản nhiên nói: “Thuật thôi miên của mẹ không thể đánh thức ký ức cho cô ta, con cho rằng mẹ có khả năng khiến cô ta hồi phục một sớm một chiều sao?”
“Vậy chuyện này cứ bỏ mặc vậy sao?”
“Đợi qua sóng gió rồi nói, mẹ phải phân tích cô ta bị tiêm loại thuốc gì, mới có thể nghiên cứu thuốc giải tương ứng, bây giờ cưỡng chế cô ta ở lại, cũng không có ích lợi gì.”
Cậu bé nhún vai: “Được rồi, trong lòng mẹ đã tính hết thì ok rồi.”
Trụ sở chính của Lục Thị, văn phòng chủ tịch.
Lục Gia Bách nhướng mày nhìn lá đơn từ chức trong tay, khế nói: “Chuyện này hiện tại đã được làm rõ, Đỗ Như Linh cũng đang ngồi tù, không phải trách nhiệm của cô, đem lá đơn từ chức này đi đi, quản lý bộ phận nhân sự cho thật tốt. “
Trần Uyên hơi cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Sau bốn năm phút im lặng, cô ậm ừ nói: “Tôi biết sếp Lâm đã yêu cầu sa thải tôi, nếu không mọi hợp tác với Lục Thị sẽ bị chấm dứt. Sếp Lục, đây là chuyện ân oán giữa tôi và anh ấy. Tôi không muốn Lục Thị bị liên lụy. “
Lục Gia Bách ném đơn từ chức lên bàn.
Từ từ ngắng đầu lên nhìn cô, chậm rãi nói: “Cô cũng từng nói đây là chuyện ân oán riêng giữa cô và anh ta, nếu sếp Lâm vì ân oán cá nhân mà chấm dứt hợp tác với Lục Thị, tôi chỉ có thể nói tầm nhìn anh ta quá nông cạn, phần hợp tác này cũng không cần nữa. “
“Cảm ơn sếp Lục tán thưởng, nhưng tôi vẫn quyết định từ chức.”