Chương 196: Thuốc mê, quả nhiên là một cái bẫy!
Lục tiên sinh liếm khoé môi, cười khẽ.
Chỗ ngón chân và các khớp xương bị cô dẫm tới nỗi khiến mặt anh ta đỏ hết lên, đè thấp giọng nói: “Tốt lắm, chắc là chỉ có cô cả Dương mới có thể cho tôi trải nghiệm cảm giác vừa sảng khoái vừa đau đớn thế này thôi.”
Mắt Dương Tâm giật hai cái thật mạnh, thấy hết tức hẳn.
Không trả lời theo trọng tâm, cô làm gì được hắn?
“Thế sao, vậy thì cứ hưởng thụ đi.”
Nói xong, cô lại giãm thật mạnh chân.
Mượn ánh sáng tối mờ, cô có thể nhìn thấy sự đau đớn hiện lên nhanh chóng trên mặt anh ta, ngũ quan cứng đờ dường như đang nhăn hết lại.
Cô lại ấn thật mạnh thêm máy cái, cười hỏi: “Thế này thì sao? Có thấy sung sướng không?”
Một tay Lục Gia Bách nắm lấy eo cô, một tay sờ khuôn mặt xinh đẹp của cô, nghiền răng hỏi: “Ừm, thấy tốt đấy, nếu như có một phòng riêng mà giao lưu sâu thêm chút thì chắc là còn sướng hơn.”
Dương Tâm hết nói nỗi.
Cô đã bị tên đàn ông này làm bực mình.
“Anh Lục này, trêu đủ chưa? Em gái anh sắp lên bục rồi, chốc nữa yên tĩnh, đèn sáng lên thì tư thế của chúng ta chắc chắn sẽ thành trang đầu báo ngày mai, khiến mọi người phẫn nộ đó.”
Lục Gia Bách hơi áp người tới, đôi môi lạnh hôn nhẹ lên môi cô, không để sót bất cứ cơ hội trêu ghẹo.
nào.
“Ban nãy em đã nghe thấy lời ông ngoại tôi rồi đó, ông chuẩn bị tuyên bố hôn sự của em và Trần Tuần, anh muốn biết em nghĩ thế nào?”
Dương Tâm cười, trêu chọc nói: “Nếu như em nói rằng em rất vui, mong đợi hôn sự này, sau đó rất tự nhiên mà đứng cạnh Trần Tuần, nhận lời chúc phúc của mọi người thì anh thấy thế nào?”
Lục Gia Bách đột ngột ôm eo cô chặt hơn, đôi con ngươi đen láy như có tia lạnh bắn ra.
“Em chạm tới giới hạn của anh rồi đó.”
Nói tới đây, anh lại áp gần hơn, nói tiếp bên tai cô: “Nếu em dám làm như thế, tối này anh sẽ xử em, để Trần Tuấn thử cảm giác bị cắm sừng là như nào.”
“Điên.”
Đột nhiên có ánh sáng nhẹ vụt lên, trong chớp mắt, lưỡi dao sắc bén đã áp lên cổ Lục Gia Bách.
“Tôi chỉ cần rạch nhẹ một đường thôi là trên đời này sẽ mắt đi một người tên là Lục Gia Bách, chết rồi thì anh xử tôi kiểu gì? Dùng linh hồn để xử tôi, sau đó cho Trần Tuấn bị cắm sừng?”
…” Lục Gia Bách không nói, chỉ cười nhìn cô.
Dương Tâm nắm chặt con dao trong tay, nều đấy lên phía trước một centimet thì máu sẽ chảy, cô có thể hoàn toàn giải quyết được tên chó má này.
Nhưng…
Cô giơ tay đẩy anh ta thật mạnh, lạnh lùng nói: “Em định rời khỏi đây trước, nếu không bị anh làm mắc kẹt ở đây thì chắc là bây giờ em đã rời khỏi khách sạn này rồi.”
“Ngoan.” Lục Gia Bách giơ tay vỗ nhẹ mặt cô, động tác như nuông chiều: “Anh thích phụ nữ nghe lời nhất, hư quá thì mắt công dạy.”
Dương Tâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Em đi được chưa?”
“Đi đi, đừng để ai phát hiện.”
Dương Tâm nhắc chân, lại dẫm một cái thật mạnh vào chân anh ta, nhân lúc anh ta đang cúi người thì bước nhanh qua.
“Đồ đàn bà đáng chết, có ngày em chết với tôi đấy.”
Đẳng sau là tiếng mắng chửi của Lục cầu.
Dương Tâm bắt giác cong môi, cô dễ bị sàm sỡ thế chắc?
Anh ta nên mừng vì cô nhẹ chân, nếu không chắc cô sẽ giẫm nát cả cái chân thứ ba của anh ta mắt.
Lúc rời khỏi hội trường, Dương Tâm nhìn lên lễ đài qua dòng người.
Lục Thanh Thanh đang ngồi bên cạnh đàn cổ, mười ngón tay động đậy, âm thanh uyên chuyền vang lên tới từng góc nhỏ của hội trường, khiến tim mọi người rung động.
Dương Tuỳ Tâm đang nhảy múa ở trung tâm khán đài, điệu múa uyễn chuyển mà sinh động, thuần khiết mà đẹp đẽ.
Hai cô cháu này đúng là phối hợp hoàn hảo, không hỗ là nhà họ Lục, rất cao quý, tao nhã.
Dương Tâm không nhìn nữa, khoé môi là nụ cười nhạt.
Có nhà họ Lục làm chỗ dựa, sau này chắc con gái cô sẽ thuận lợi thôi, không giống như cô, khó khăn chập chùng.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Dương Tâm đi thẳng về hướng thang máy.
Lúc tới chỗ rẽ, cô ngửi thấy mùi thơm rất độc đáo, trong lòng cô run lên.
Tất cả khách khứa đều đã đi tới buổi tiệc, hành lang trở nên vắng vẻ và kì dị.
Nhưng bước chân của cô lại không hề dừng, chỉ là vẫn đang cảnh giác.
Cô giơ tay lên bịt miệng, nhét một viên thuốc vào trong miệng mà không để lại dấu vết nào.
Lần trước bị Tôn Bích Như chơi một vố, bây giờ cô rất nhạy cảm với mùi thơm, dù là có phải mình nghĩ nhiều hay không, phòng trừ vẫn tốt hơn.
“Tinh.”
Cửa thang máy mở ra, Dương Tâm nhìn hai người nhân viên phục vụ bên trong một cái rồi cũng đi vào.
Cửa đóng lại, người cô hơi nghiêng đi, sau đó người đổ ra sau.
Giây tiếp theo, lưng của cô bị một người đỡ lấy, nắm chặt lấy vai cô.
Quả nhiên là bẫy.
Ha, thú vị đó.
*Cô Dương, đi với chúng tôi một chuyến đi.”
Người phụ nữ đằng sau nói, tiếp theo đó đối phương dùng khăn để che miệng mũi cô lại.
Thuốc mê nặng quá.
Nếu như trước đó cô không uống loại thuốc chống thuốc mê này, chắc là bây giờ đã ngắt rồi.
Ba giây, năm giây, mười giây, chân Dương Tâm nhữn ra, ngất ra đất.
“Mau lấy điện thoại từ túi cô ra ra, nhắn tin cho Lục Gia Bách, hẹn Lục Gia Bách gặp mạt ở phòng 501 tầng mười sáu.”
“Được, mau đưa người tới chỗ vị tiên sinh đó, đúng rồi, nhớ phải đòi nốt tiền đáy.”
“Được.”
Trong phòng tiệc, Lục Thanh Thanh và Dương Tuỳ Tâm múa xong một khúc, không khí trong buổi tiệc rất tốt.
Ngay lập tức, lại là tiếng khen ngợi không ngót.
Lục Gia Bách bị mấy người bạn làm ăn vây quanh, mới nói chuyện được hai câu thì túi quần đã rung lên.
Anh móc ra xem, là một dòng tin nhắn.
“Tầng mười sáu, phòng 501, tới nhanh, có chuyện gấp cần bàn.”
Người gửi tin nhắn là Dương Tâm.
Lục Gia Bách không nghĩ ngợi gì mà chào mấy người bạn nọ, lặng lẽ rời khỏi hội trường.
Dương Tâm hôn mê, bị đưa tới một căn phòng trên tầng mười sáu.
“Thưa anh, người anh cần đã được đưa tới, xin hỏi bao giờ kết toán nốt cho chúng tôi?”
“Không vội.” Trong phòng có giọng của một người đàn ông trung niên: “Cậu ở lại đây trông cô ta, tôi đi tới phòng 501, đợi mọi chuyện ồn thỏa thì sẽ đưa nốt chỗ còn lại.”
“Được, vậy anh đi mau về mau.”
Người đàn ông trung niên nọ nhìn Dương Tâm một cái, bỗng chốc nhiệt độ không khí xung quanh ông ta hạ xuống, trong ánh mắt là sát ý không thèm che giấu.
Nhưng giây tiếp theo, ông ta đè nén sự tức giận trong lòng, đậy lại chiếc mũ trên đầu, đi nhanh ra khỏi phòng.