ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 198: Cách này của em thật đúng là hoang đường

Dương Tâm cười lạnh một tiếng rồi xoay người xuống đất.

Lục Gia Bách vội vàng vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của cô và hỏi lại lần nữa: “Em đâm anh sao?”

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh một cái và cắn răng nói: “Nếu không đâm anh thì lẽ nào cứ mở to mắt mà nhìn anh leo lên người phụ nữ này à? Chắc là ngài Lục không thấy được dáng vẻ dã man của mình vừa nãy đâu nhỉ, trông anh giống như một con thú vậy.”

Ngài Lục cúi đầu cười và nhìn anh có vẻ vô cùng vui vẻ: “Em đâm rất tốt đấy. Sau này nếu anh dám đi chạm vào những người phụ nữ khác thì em có thể đâm anh theo kiểu này.”

Sau đó Lục Gia Bách xoay người và đứng lên. Nhưng động tác như vậy đã ảnh hưởng đến vết thương trên đùi của anh và khiến cho anh đau đến mức nhe răng trợn mắt.

“Chết tiệt, về sau em có thể đổi sang đâm chỗ khác được không? Chỗ này quá nguy hiểm, nếu như không cẩn thận mà bị tàn tật thì làm sao anh còn có thể ngủ với em được nữa chứ.”

Dương Tâm hít sâu một hơi, nhịn xuống suy nghĩ muốn đâm anh một nhát nữa rồi nói với vẻ hung dữ: “Anh đừng nói những điều vô nghĩa nữa, nếu không em sẽ giết anh ngay lập tức.”

Lục Gia Bách sờ mũi và cười ngượng ngùng.

Một chị Tâm giống như côn đồ, hung dữ và không nói nhiều.

Anh thích!

Dương Tâm cũng không thèm quan tâm đến cái người đáng ghét này, cô lấy một viên thuốc từ bên thắt lưng và nhét vào trong miệng của anh: “Đây là thuốc chữa trị tình trạng bị kích dục, anh nuốt vào đi.”

Lục Gia Bách mở to mắt và cười nói: “So với thuốc này, anh càng hy vọng em có thể dùng cơ thể của mình để giúp anh.”

Sau khi Dương Tâm nghe thấy vậy, cô lập tức đá một cái.

Lục Gia Bách xoay người né tránh: “Được rồi, được rồi, anh không trêu đùa em nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”

Dương Tâm lạnh lùng nhìn anh với ánh mắt lộ ra vẻ cảnh cáo.

Sau đó cô duỗi một tay ngón tay chỉ vào Dương Nhã và nhíu mày nói: “Người phụ nữ này hợp tác với Bạch Trác để đưa anh vào bẫy và chắc không cần em nói thì anh cũng biết mục đích của họ là gì. Anh định xử lý cô ta như thế nào? “

Trong mắt Lục Gia Bách lộ ra vẻ chán ghét, anh mím chặt đôi môi mỏng của mình và gằn từng chữ một: “Nếu cô ta đã thiếu đàn ông như vậy thì anh sẽ lập tức tìm máy người cho cô ta và họ sẽ khiến cô ta cảm thấy rất thỏa mãn.”

Nói xong, anh cầm lấy chiếc điện thoại đang bị vứt lung tung ở bên cạnh và đi sang chỗ khác gọi điện thoại.

Một lúc sau, anh quay trở lại, nhìn chằm chằm Dương Nhã vài giây rồi nhíu mày hỏi: “Nhìn cô ta không giống như đang hôn mê. Em đã làm gì cô ta vậy?”

Dương Tâm nhún vai, khẽ mở đôi môi đỏ mọng của mình và nói ra hai chữ: “Thôi miên.”

Lục Gia Bách sửng sốt.

Người phụ nữ này còn biết cả thôi miên?

“Cách này của em thật đúng là hoang đường.”

Dương Tâm không nói gì mà nhìn trời.

Hai người đợi ở trong phòng ba, bốn phút thì có hai vệ sĩ mặc đồ đen từ bên ngoài xông vào.

“Tổng giám đốc Lục, ngài muốn ra lệnh cho chúng tôi làm gì vậy?”

Lục Gia Bách duỗi ngón tay chỉ vào Dương Nhã ở trên giường, không nhiều lời mà chỉ nói ra bốn chữ: “Ngủ với cô ta.”

Cái gì cơ?

Hai vệ sĩ rõ ràng là sửng sốt.

Có phải là tổng giám đốc Lục đã chơi phụ nữ đến mức mắt trí rồi không?

Đây không phải là cô Dương sao?

Đây không phải là mẹ ruột của hoàng tử nhỏ nhà họ Lục sao?

Không phải là quá không hợp lý khi để bọn họ ngủ ư?

“Tổng giám đốc Lục, nhưng cô ta là…”

Lục Gia Bách nhìn thẳng vào anh ta với ánh mắt sắc bén: “Nhưng cái gì, bảo các người ngủ thì lập tức lên ngủ đi. Tại sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ?”

Dương Tâm nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói với Lục Gia Bách: “Nếu em đoán đúng thì một lúc nữa, Tôn Bích Như chắc chắn sẽ dẫn theo một số khách mời đến phòng năm linh một để bắt gặp anh và Dương Nhã đang quan hệ với nhau, sau đó sẽ dùng chuyện này để tạo áp lực và khiến cho anh kết hôn với Dương Nhã. “

Khi Lục Gia Bách nghe thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên trở nên âm u đáng sợ và mơ hồ lộ ra sát khí. Anh nhìn về phía hai tên vệ sĩ và nói ra bốn chữ: “Đánh nhanh thắng nhanh.”

Dương Tâm liếc nhìn Dương Nhã ở trên giường, khóe miệng cong lên nhìn có vẻ như đang chế nhạo.

Tự mình tạo nghiệp thì không thể sống được.

Dương Nhã à, đây là cái giá mà cô phải trả sau khi phạm tội. Tôi không phải là thánh mẫu vớ vần gì đó, cho nên tôi sẽ không thương hại cô đâu.

“Khoan đã.”

Giọng nói của Lục Gia Bách vang lên từ phía sau.

Cô theo bản năng mà quay đầu nhìn anh rồi nhíu mày hỏi: “Anh không đi ư? Lẽ nào anh định ở đây xem phim người lớn phiên bản đời thật sao?”

Lục Gia Bách trừng mắt nhìn cô và cắn răng nói: “Chân bên phải của anh bị mất quá nhiều máu nên bây giờ không còn cảm giác gì nữa rồi. Em mau đến giúp anh đi.”

Dương Tâm trợn tròn mắt, quay người lại một lần nữa và đỡ anh đi ra ngoài.

“Anh nghĩ cách ngăn cản Tôn Bích Như đi, đừng để cho bà ta dẫn theo người đến và nhìn thấy cái màn biểu diễn kia. Tuy rằng em cực kỳ hận mẹ con nhà họ, nhưng em không muốn đùa giỡn với danh tiếng của Lục Minh. Nếu chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì Lục Minh sẽ bị người khác chửi rủa và mắng mỏ.

Thằng bé còn nhỏ nên đừng để cho nó tiếp xúc với những thứ đen tối này sớm như vậy. “

Lục Gia Bách gật đầu: “Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý thật tốt. Hiện tại em đưa anh trở về biệt thự và giúp anh xử lý vết thương trên đùi đi.”

Dương Tâm sững sờ.

Vết thương ở đùi.

Tại sao điều này lại nghe có vẻ mập mờ như vậy chứ?

Có phải là cô đã đào một cái hố và chôn chính bản thân mình rồi không?

Trời ơi, tại sao cô lại đâm vào đùi của anh ấy chứ?

Đây chính là …bắp đùi đó!

Làm sao cô có thể băng bó cho anh ấy được chứ?

Lục Gia Bách dường như đã nhìn thấy rõ sự bối rối của cô nên anh càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Anh rất hài lòng với cái nhát dao này.

Bữa tiệc ở tầng mười tám vẫn đang diễn ra. Đến giữa bữa tiệc, ông cụ Trần cảm thấy không khỏe nên vợ chồng Trần thị đưa ông vào một căn phòng lịch sự để nghỉ ngơi.

Sau khi bố Lục đuổi đi được một vài đối tác làm ăn thì ông ta cũng vào căn phòng đó.

Khi đi vào và nhìn thấy người nhà họ Trần đều có mặt ở đây thì ông ta nói thẳng vào vấn đề chính: “Bồ vợ à, con không đồng ý việc kết hôn giữa Trần Tuần và con gái lớn của nhà họ Dương đâu.”

Bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía ông ta, bà Trần cười nói: “Anh rễ à, anh nói thế là có ý gì vậy? Anh không thể đối xử với cháu trai của mình như thế được. Trần Tuấn cũng trưởng thành và đã đến lúc lấy vợ sinh con rồi.”

“Nhưng người mà cậu ta muốn kết hôn là người phụ nữ của em họ cậu ta, và người phụ nữ này cũng đã sinh ra hai đứa con cho em họ cậu ta.” Bồ Lục nói thẳng.

Ông cụ Trần hừ lạnh một tiếng, chống gậy và dùng sức đập xuống đất máy cái, sau đó lạnh lùng nói: “Đứa con trai vô liêm sỉ của cậu không chịu cưới con bé Dương Tâm. Vì là cô gái mà thằng nhóc đó không muốn kết hôn cho nên thằng nhóc Trần Tuần cũng không thể cưới sao?”

Bố Lục khẽ vuốt cằm, thái độ khiêm tốn và không nhanh không chậm mà nói: “Dương Tâm kết hôn với ai cũng được nhưng không thể kết hôn với Trần Tuần. Ít nhát thì không phải là bây giờ. Thế giới bên ngoài vừa mới biết được hai đứa con của cô ta có huyết thống của nhà họ Lục vậy mà bây giờ cô ta đã không thể chờ đợi nữa mà muốn kết hôn với anh họ của Gia Tân. Mọi người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào đây? Đây là ngài đang khiến cô ta bị mang tiếng xấu và sẽ làm hại cô ta. “

Nói xong, ánh mắt của ông ta nhìn lướt qua Trần Tuần, sau đó nói tiếp: “Tôi biết cậu định dùng bữa tiệc tối nay để thông báo chuyện kết hôn của mình, nhưng hành động này thật sự có nhiều sai sót. Vừa rồi có người đến báo với tôi rằng Dương Tâm đã rời khỏi khách sạn rồi, chắc là cô ta không muốn cậu vội vàng như vậy nên mới chủ động né tránh.”

Vẻ mặt của ông cụ Trần tối sầm lại, vừa định nỗi giận thì Trần Tuần đột nhiên xen vào nói: “Chú nói đúng, trước mặt nhiều người như vậy mà tôi lại đi tuyên bố chuyện kết hôn của tôi với Dương Tâm thì đúng là giọng khách át giọng chủ rồi. Bữa tiệc tối nay là chuẩn bị cho Thanh Thanh. Cô ta mới là nhân vật chính cho nên đừng vì tôi và Dương Tâm mà phá hủy bữa tiệc này. “

Ông cụ Trần trừng mắt nhìn anh ta, đang định lên tiếng dạy bảo vài câu nhưng không biết nghĩ tới cái gì, ông ấy lại không nói chuyện nữa.

“Được rồi, ông cụ này không quan tâm nữa, các người muốn làm gì thì làm. Trần Dự, con đưa bố về nhà đi.”

Dương Nhã tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

Trong phòng yên tĩnh và chỉ có một mình cô ta đang nằm trên giường.

Thất bại rồi ư?

Cô ta theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng có một cơn đau đớn truyền đến từ phần bên dưới của cô ta.

Không đúng, cô ta đã bị người khác xâm phạm.

Lễ nào là Lục Gia Bách đã chạm vào cô ta sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi