ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 201: Ngã chết rồi ư?

Dương Tâm khẽ gật đầu, cười nhạt: “Em biết, lựa chọn anh họ anh đồng nghĩa với việc lựa chọn một con đường đầy chông gai. Điều này đi ngược với ý định ban đầu của em. Hãy cho em chút thời gian, em sẽ giải quyết chuyện với Lục Gia Bách.”

Trần Tuần lẳng lặng nhìn cô, sau một hồi im lặng, anh thong thả nói: “Em rất lý trí. Anh tin em có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn. Cũng không còn sớm nữa, em tranh thủ đi lên nghỉ ngơi đi, anh cũng phải về rồi.”

Dương Tâm mấp máy môi, thử thăm dò: “Ông nội Trần không có thông báo chuyện kết hôn của chúng ta ở tiệc tối đấy chứ?”

Trần Tuấn cười trầm thấp, trên khuôn mặt tuần tú lộ ra vẻ chua xót: “Bị anh thuyết phục rồi, Tâm Tâm, trước không có sự đồng ý của em, anh sẽ không tiết lộ ra bên ngoài nửa câu.”

“Cám ơn.” Dương Tâm đưa tay kéo anh ta đi về phía bãi đậu xe: “Thời gian này anh đều trông coi ông nội Trần, thân thể suy nhược nghiêm trọng. Mau trở về nghỉ ngơi đi. Anh yên tâm, chuyện liên quan đền việc chung thân đại sự của nhiều người, em sẽ cân nhắc cần thận, tuyệt đối không quyết định qua loa.”

“Được.”

Sau khi Lục Gia Bách mở quan hệ với nhà máy dược phẩm cho Dương Tâm, Dương Tâm liền lao vào nghiên cứu và phát triển các loại thuốc mới.

Nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, thuốc chống ung thư mà cô nghiên cứu đã có những tiến triển đột phá, nhưng vẫn còn cách thành công của nghiên cứu một bước nhỏ, phải từ từ điều chỉnh thử về mặt lâm sàng.

Trong khoảng thời gian này, Dương Tâm đã đến trại giam vài lần, mỗi lần ở một mình với Đỗ Như Linh, cô đều cố gắng dùng thuật thôi miên để đánh thức trí nhớ đã bị mắt của cô ta nhưng tắt cả đều thất bại.

Vốn dĩ cô muốn phát triển một loại thuốc đề kích thích dây thần kinh não bộ để giúp Đỗ Như Linh lấy lại ký ức đã mắt, nhưng Lỗ Anh đã gọi cho cô.

“Sư muội, chuyện của Như Linh chị đã nghe nói rồi, cũng biết được em đang chữa trị cho cô ấy, cố gắng lấy lại trí nhớ đã mắt của cô ấy, nhưng sư tỷ muốn thỉnh cầu em, xin em đừng tiếp tục điều tra nữa, chị sợ điều tra như vậy cuối cùng cái mạng nhỏ của Như Linh cũng khó giữ được, chị lo cô ấy sẽ bị người ta bịt miệng.”

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Dương Tâm đã đồng ý yêu cầu của bà ta.

Cô có rất nhiều cách để đối phó với Dương Nhã, cô không cần phải dựa vào bí mật mà Đỗ Như Linh nắm giữ.

“Được rồi, sư tỷ rất hiếm khi mở miệng, đương nhiên tôi phải nễ mặt rồi. Vốn dĩ Đỗ Như Linh vì tôi mà phải đi tù. Bây giờ cô ta đã nhận hình phạt mà cô ta đáng phải nhận, vậy là đủ rồi.”

“Cám ơn sư muội, lúc nào rảnh nhớ đến lớp gặp sư phụ.”

“Được.”

Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng ngủ.

Lục Minh nằm ở trên giường gọi cho Dương Tùy Ý.

“Tôi nói này đồ chó chết, anh điều tra Dương Nhã thế nào rồi? Giữa cô ta và Bạch Trác có gian tình không?”

Từ trong loa truyền đến tiếng cười nhạo: “Cô ta đã nửa tháng không ra khỏi cửa nhà họ Lục, tôi đi đâu điều tra đây? Đúng là làm khó cho cậu phải giả ngây giả dại rồi, chỉ tiếc phải uỗổng công rồi.”

Gân xanh trên trán Lục Minh giật giật vài cái, nghiền răng ken két.

“Dương Tùy Ý, tốt nhất anh nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay tôi, nếu không tôi sẽ chơi chết anh.”

“Tút tút tút’ Trong loa truyền đến tiếng cúp máy, Lục Minh tức giận đến mức cả người run lên.

Cậu nhóc cắn răng, xoay người xuống đất rồi bước ra khỏi phòng.

Hai người giúp việc thấy cậu nhóc bước ra cửa, vội vàng đưa tay ngăn cản.

Thân hình cậu nhóc thấp thoáng, theo khe hở giữa hai người chui ra ngoài.

“Cậu chủ nhỏ, cậu đi đâu vậy, bà chủ không cho phép cậu ra khỏi phòng.”

“Cậu chủ nhỏ, chạy từ từ thôi kẻo ngã.”

Lục Minh vội vàng chạy tới đầu cầu thang, vừa lúc nhìn thấy bà Lục đang lên lầu, cậu nhóc tính toán chắc chắn, duỗi chân trái ra, vấp vào chân phải.

Đau dài không bằng đau ngắn, dù sao tên ngốc là cậu cũng không muốn tiếp tục giả vờ nữa.

“Minh Minh…”

Đầu cầu thang truyền đến tiếng bà Lục khàn giọng hét thảm thiết.

Bà trơ mắt nhìn đứa cháu trai yêu quý của mình lộp cộp lăn từ trên lầu hai xuống, cuối cùng trán đập vào lan can, đập thành một lỗ máu to bằng nắp chai.

Ở cửa, Lục Gia Bách và Dương Tâm đang cùng nhau đi tới, nhìn thấy sự việc trước mắt, đưa mắt liếc nhìn nhau một cái.

Lục Gia Bách bị tức đến cười: “Cái đồ ngốc này, đầu thằng bé có phải là bị hồ đồ rồi không? Biện pháp cùi bắp như này cũng nghĩ ra được.”

Thần kinh Dương Tâm không cứng như anh, vội vàng đi đến đầu cầu thang, kiểm tra vết thương của cậu nhóc.

Sau khi nhìn thấy Dương Tâm, bà Lục như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy cánh tay cô, lo lắng hỏi: “Minh Minh không sao chứ?”

Dương Tâm nhíu mày nói: “Đầu đã rách một lỗ như này rồi, bà nói thử có sao hay không? Mau đưa tới phòng cấp cứu, nếu chậm trễ nữa, tính mạng của cậu nhóc sẽ khó giữ được.”

Sắc mặt bà Lục lập tức tái nhọt, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Dương Nhã vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy cậu nhóc nằm trong vũng máu, trong lòng thầm kêu một tiếng sảng khoái.

Ngã chết rồi hả?

Có phải ngã chết rồi không?

Nếu nó không chết, đứa con trong bụng cô ta làm sao chiếm chỗ được?

“Minh Minh, Minh Minh, con, con làm sao vậy? Con làm sao vậy?”

Cô ta vừa la hét vừa đưa tay ra ôm Lục Minh, định gây thêm thương tích cho vết thương của cậu nhóc lần nữa, có thể giết chết cậu nhóc sẽ tốt hơn.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào vai cậu nhóc, cổ tay đã bị bóp chặt.

“Nếu cô động vào thằng bé, thằng bé sẽ chết nhanh hơn, Dương Nhã, cô đang mong con mình chết đi sao?

Trong lòng Dương Tâm sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Tâm, tức giận nói: “Cô đừng ngậm máu phun người, Minh Minh là do tôi sinh ra, làm sao tôi có thể hi vọng thằng bé chết đi được?”

“Đừng cãi nhau nữa.” Bà Lục quát hai người: “Không thấy thằng bé sắp chết sao? Còn không mau đưa thằng bé đến phòng cấp cứu.”

Bên trong phòng cấp cứu.

Lục Gia Bách khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào máy móc bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc trên giường, chế nhạo nói: “Không phải là lừa dối ta đây sao, sao còn đem cái mạng nhỏ ra đánh cược? Đúng là có tiền đồ!

Cậu nhỏ nhà họ Lục đưa tay sờ sờ cái đầu choáng váng của cậu nhóc, nói: “Bố đã sớm biết con giả ngu, lại không nói ra. Nhìn con trai mình bị xấu mặt vui vẻ lắm sao?”

Lục Gia Bách lạnh lùng cười một tiếng, “Tự mình không giỏi bằng người khác, bị tên nhóc Giang Tùy Ý kia đùa giỡn, còn có mặt mũi nào trách bố ở một bên xem trò vui?

Đây là bố ruột đó! !

Bên ngoài phòng cấp cứu.

Ánh mắt của Dương Tâm quét qua người nhà họ Lục, cuối cùng dừng lại trên mặt Dương Nhã.

“Cô hai nhà họ Dương thật may mắn, con trai của cô cửu tử nhất sinh, đã nhặt được cái mạng nhỏ về rồi.

Một tia mắt mát thoáng qua trong mắt Dương Nhã, cô ta giả bộ kinh ngạc: “Thật sao? Minh Minh thật sự không sao chứ?”

Dương Tâm cười như không cười nhìn cô ta, nói thêm: “Không những không sao, còn đụng tỉnh đầu óc rồi.

Vẻ vui mừng của Dương Nhã cứng đờ trên mặt, đầu óc có chút không thông, buột miệng nói: “Không phải thằng bé trở thành kẻ ngốc rồi sao? Làm sao có thể trở lại bình thường? Có phải cô nghĩ sai rồi không?”

Nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cô ta.

Lúc này cô ta mới giật mình vì đã lỡ miệng “Tôi, tôi không có ý đó! Là, là tôi quá vui vẻ nên nói năng hơi lộn xôn. Minh Minh thật sự trở lại bình thường rồi sao?”

Trong lòng Dương Tâm có một tia cười nhạo, rốt cuộc cô cũng dám khẳng định rằng người phụ nữ này thực sự muốn giết Minh Minh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi