ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 212: Ứng cử viên làm con dâu cả, Thẩm Thanh Vi

Sau khi biết chuyện, không phải Lục tổng nên nỗi trận lôi đình ngay tại chỗ sao?

Sau đó vội vã chạy về nhà họ Lục, thuyết phục thái hậu nương nương hủy bỏ buổi họp báo.

Tại sao cốt truyện lại sai hoàn toàn thế???

“Người anh em, anh có chắc là anh nghe hiểu không? Tôi nói vợ chủ tịch sắp thông báo cô hai Dương đang mang thai, đồng thời cũng thông báo việc kết hôn của anh với cô ta, đứa con trong bụng cô ta…”

“Tạm thời là của tôi đấy.” Lục Gia Bách nói khẽ.

“Được rồi.” Lục Gia Bách khoát tay, đuổi anh ta đi như đuổi ruồi: “Nếu không có chuyện gì nữa thì biến ra ngoài đi, đừng can thiệp vào chuyện họp báo, cứ để mặc phu nhân tung hoành.

Sau khi nhìn Đoạn Ninh rời đi, Dương Tâm nhướng mày nhìn Lục Gia Bách, cười tủm tỉm: “Anh có chắc muốn nghe lời em không? Để cho phu nhân tổ chức họp báo thông báo Dương Nhã mang thai, mọi người sẽ cho rằng cô ấy đang mang thai con của anh, cái nón xanh này đội cũng không ổn nha.”

“Không sao cả.”

Lục Gia Bách duỗi tay ôm eo cô, ghé sát vào tai cô, ngậm lấy vàng tai của cô tinh tế gặm cắn.

“Em vui là được rồi. Nếu xác nhận được cô ta không phải mẹ của Minh Minh, chúng ta mới xử lý cô ta, trước mắt cứ để cô ta vui vẻ vài ngày, như thế cô ta mới có thể trải qua cảm giác như từ trên mây rơi xuống địa ngục.”

Xế chiều hôm đó, bà Lục đã tổ chức một cuộc họp báo tại Văn phòng truyền thông của Lục thị, thông báo rằng Dương Nhã đã mang thai được khoảng một tháng.

Tin tức vừa được đưa ra đã gây chắn động toàn bộ giới nỗi tiếng.

Người ta đều nói rằng Lục Gia Bách không thích Dương Nhã, hơn nữa suốt bảy năm qua vẫn đối xử với cô ta không nóng không lạnh, chuyện cô ta được gả vào nhà giàu là xa không tưởng.

Nhưng không ngờ rằng khi tắt cả mọi người đều đang xem chuyện cười của cô ta, cô ta lại lặng lẽ lôi được Lục Gia Bách lên giường, còn mang thai giọt máu của anh, trở mình lần nữa.

“Bà Lục, xin hỏi khi nào thì đám cưới của Lục tổng và cô hai Dương sẽ được tổ chức?”

“Đúng vậy, đúng vậy, cô hai Giang đã mang thai đứa con thứ hai rồi. Hôn lễ cũng phải được lên kế hoạch thôi chứ?”

Về những câu hỏi này, bà Lục lại không đưa ra câu trả lời chính xác, bà chỉ nói: “Dương Nhã là công thần của nhà họ Lục tôi, sinh con dưỡng cái cho nhà họ Lục, tôi đã nhận định người con dâu này từ lâu rồi.

Còn về hôn lễ, tôi nghĩ sẽ làm sớm thôi, đến lúc đó sẽ tổ chức một buổi họp báo khác để công bồ.”

Biệt thự nhà họ Lục, trong phòng khách.

Bồ Lục cầm lầy điều khiển từ xa trên bàn trà, tắt TV LCD trên tường đi.

Lục Thanh Thanh ngồi ở một bên, sau khi xem hết buổi họp báo, cô ta nghi ngờ hỏi: “Bó, tại sao mẹ lại vội vàng công bố chuyện Dương Nhã đang mang thai với bên ngoài thế? Vừa mới được chẩn đoán là có thai, đã lập tức nói với bên ngoài, rốt cuộc mẹ muốn làm gì thế?”

Bồ Lục cười lắc đầu, thở dài nói: “Bởi vì người con dâu ta vừa ý không phải là Dương Nhã. Người con dâu tương lai xứng đáng làm bà chủ của Lục thị phải là người nổi tiếng quốc tế. Dương Nhã không đạt tiêu chuẩn của ta, cho dù cô ta đã sinh con trai cho anh cả của con, cô ta vẫn không phải là ứng cử viên thích hợp làm con dâu cả trong lòng ta lựa chọn.”

“Người con dâu bố vừa ý không phải là Dương Nhã?”

Lục Thanh Thanh liền có hứng thú, tiến đến trước mặt bồ cô ta, vươn tay khoác lấy cánh tay của ông, tò mò hỏi: “Vậy người con dâu cả vừa ý bố nhát là ai? Nói cho con biết đi.”

Bố Lục cười cười, ấm áp nói: “Con gái lớn nhà họ Thẩm ở Lâm An, Thẩm Thanh Vi, con bé là một trong mười người nồi tiếng hàng đầu thế giới, dịu dàng đoan trang, cao quý tao nhã, chỉ có con bé mới có thể xứng với anh cả của con.”

“Ra là chị Thanh Vi.” Lục Thanh Thanh cười khúc khích: “Ánh mắt của bồ quả nhiên tốt hơn mẹ nhiều.

Con nghe nói nhiều con cháu hoàng gia của Đan Mạch, Athens, Hy Lạp đều muốn kết thông gia với nhà họ Thẩm, cưới chị Thanh Vi về làm Vương phi. Chỉ tiếc ánh mắt chị ấy quá cao, ai cũng thầy chướng mắt.”

Dứt lời, cô ta chớp mắt nhìn bố, cười tủm tỉm: “Bố vừa ý chị Thanh Vi, không phải vì dì Lâm đấy chứ?

Thời trẻ bố đã từng theo đuổi dì Lâm. Về sau, dì ấy gả vào nhà họ Thẩm, sinh ra chị Thanh Vi. Yêu ai yêu cả đường đi, cho nên bố mới muốn chị Thanh Vi làm con dâu cả nhà họ Lục.”

“Đừng nói nhảm.”

Bồ Lục trừng mắt nhìn cô.

“Để mẹ con nghe được mấy lời này, bà ấy lại suy nghĩ lung tung. Thời còn trẻ ai chẳng có lúc có người ái mộ. Đã nhiều năm như vậy rồi, ta và mẹ con lấy nhau đã mấy chục năm rồi, mẹ con còn sinh mấy đứa con cho ta, chẳng lẽ còn không bằng chút rung động thời trẻ sao?”

Cô Lục cong môi nói thầm: “Con chỉ đang đùa một chút thôi? Sao bố lại trừng mắt?”

Cô ta đã hiểu tại sao mẹ cô ta phải vội vàng tổ chức họp báo thông báo chuyện Dương Nhã mang thai.

Khi bố còn trẻ đã theo đuổi dì Lâm, trong lòng mẹ cảm thấy không thoải mái, bà biết rõ bố có ý định kết thông gia với nhà họ Thẩm, nhưng bà không muốn Thẩm Thanh Vi con gái của dì Lâm vào cửa nhà họ Lục, cho nên đã bắt lầy Dương Nhã.

Cho dù bối cảnh nhà họ Dương không tốt bằng nhà họ Thẩm, bà cũng muốn ép anh cả kết hôn với Dương Nhã.

“Bố ngầm đồng ý cho mẹ tổ chức buổồi họp báo, là định nhường một bước sao? Bố chấp nhận Dương Nhã rồi hả?”

Bồ Lục vươn tay xoa xoa ấn đường, nói ẩn ý: “Nếu ta không chấp nhận Dương Nhã, e rằng sẽ bị ép phải chấp nhận Dương Tâm. So với Dương Tâm, ta thà rằng để anh cả của con lầy Dương Nhã. Còn về phần Thanh Vị, ta không có may mắn để con bé làm con dâu ta.”

Trong phòng.

Dương Nhã dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phẳng lì của cô ta.

Bà già kia đề nghị tổ chức một cuộc họp báo, nhưng Lục Gia Bách lại không phản đối.

Cho thấy anh đã chấp nhận bào thai trong bụng cô ta là của anh.

Nói cách khác, cô ta không cần tốn nhiều công sức để người nhà họ Lục tin tưởng cô ta đang mang thai đứa con của nhà họ Lục.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người ta mạnh mẽ đá văng.

Dương Nhã hoảng sở, vừa ngước mắt liền nhìn thấy Lục Minh từ bên ngoài xông vào.

Trong mắt cô ta thoáng hiện một tia sát ý.

Lục Minh đi thẳng đến bên giường, hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, nghiền răng nghiền lợi nói: “Không phải cô nói yêu tôi sao? Tại sao cô còn muốn mang thai? Sinh thêm một đứa con trai khác đề tranh giành gia sản với tôi sao?”

Rõ ràng Dương Nhã không theo kịp tiết tấu của cậu nhóc, sau một lúc sững sờ mới vươn tay kéo cánh tay cậu nhóc: “Minh Minh, sao con có thể nghĩ như vậy được, mẹ sinh cho con một em trai không được sao? Về sau có anh em ruột thịt bầu bạn với nhau cũng được đúng không?”

Lục Minh khit mũi hai cái.

Cậu nhóc vừa gọi điện thoại cho đồ chó chết Dương Tùy Ý kia, từ miệng cậu ta biết được một tháng trước vốn dĩ không phải Lục Cầu ngủ với người phụ nữ này.

Tên kia còn nói, Lục Cầẫu bị chị Tâm mê hoặc đến thần hồn điên đảo như vậy, làm sao có thể chơi bời với người phụ nữ này được.

“Tốt thôi, cô có thể sinh ra nó, nhưng cô phải đảm bảo với ông nội bà nội rằng sau khi sinh ra đứa trẻ này sẽ không giành quyền thừa kế với tôi.”

Dương Nhã chậm rãi siết chặt tay, biểu tình trong mắt dần dần nghiêm túc, quát lên: “Lục Minh, đó là em ruột của con, sao con có thể thủ ghét nó như vậy?”

Cậu nhỏ Lục giật giật khóe miệng, a, cuối cùng cậu nhóc cũng được chứng kiến vẻ mặt hung dữ của người phụ nữ này rồi, chiêu này quả nhiên có tác dụng.

Chỉ cần cậu nhóc chọc tức cô ta, cô ta sẽ ra tay với cậu nhóc lần nữa, lần này nhất định cậu nhóc phải bắt được cô ta, đem cô ta ném vào tù.

“Sự tồn tại của nó là để tranh giành gia sản với tôi. Chẳng lẽ tôi không nên thù ghét nó sao? Đừng nói cái gì mà tình cảm anh em. Ở nhà giàu không có tình cảm gia đình. Chỉ có lợi ích. Nếu nó dám thèm muốn đồ của tôi, tôi không ngại loại bỏ nó đâu.”

Nói xong cậu nhóc quay người lao ra khỏi phòng.

Dương Nhã nghẹn thở, hung hăng đập hai phát vào thành giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi