ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 219: Anh sẽ cưới em, được không?

Dương Tâm giật mình.

Cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

“Ôi, em không phải là đang trốn tránh, Trần Tuần, cứ thuận theo tự nhiên đi. Thuốc chống ung thư do em chịu trách nhiệm đã bước vào thử nghiệm lâm sàng lần thứ tư. Đó là thời điểm quan trọng nhất. Không thể bỏ lại mà đi trong thời điểm này. Anh có hiểu không?

Trần Tuấn khẽ mím đôi môi mỏng, trên mặt mang theo nụ cười chua xót: “Anh có thể hiểu được, em đang sợ hãi. Anh thật sự không nên ngăn cản ánh sáng của em. Sự phát triển của thuốc chống ung thư là một công lao to lớn đối với lợi ích của nhân loại. Em so với anh, em vĩ đại hơn anh, là anh hẹp hòi.”

Dương Tâm dùng trái tay siết chặt cổ tay anh ta, mỉm cười nói: “Vậy anh phụ trách gia sản nhà họ Trần, chúng ta liên thủ, đưa ra một trung tâm thương mại kiểu mới, được không?”

Trần Tuấn sửng sốt, sau khi phản ứng lại không khỏi nở nụ cườ:, “Cũng được, Tâm Tâm, em sống tốt hơn anh, biết tỉnh táo tự chủ, không dễ dàng giao phó chuyện cả đời mình cho ai, anh vẫn còn có cơ hội.

Dương Tâm cười không nói lời nào.

Trần Tuần quan tâm cô quá nhiều, cho dù cô chọc thủng tầng giấy này, cô sợ rằng cũng không thể khiến anh buông bỏ lưu luyến với cô.

Không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ như thế nào.

Biết đâu sau khi mọi chuyện lắng xuống, cô và Trần Tuần lại ở bên nhau?

Số phận là một điều như vậy, không ai có thể nói trước được.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Trần Tuần nói muốn lái xe đưa cô trở về căn hộ, nhưng Dương Tâm không chịu.

“*Ở đây Chung cư Thịnh Cảnh không xa. Đi chỉ mắt tầm 20 phút. Anh nhanh trở về đi. Lái xe muộn quá cũng không an toàn.”

Trần Tuấn không thuyết phục được cô, nói vài câu liền một mình lái xe rời đi.

Dương Tâm đi bộ dọc theo con phố trở về, và một lúc sau, cô nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Có ai đó sau lưng đã đi theo cô suốt một chặng đường.

Quay đầu nhìn, cô hơi sững sờ.

Lục Gia Bách …

Tại sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?

Buổi chiều rời khỏi công ty, rõ ràng anh đã trở về biệt thự của nhà họ Lục.

Nghĩ đến đây, cô hơi ngạc nhiên.

Từ khi nào lại nắm rõ hành tung của anh như lòng bàn tay vậy rồi?

“Anh…”

Cô chưa kịp nói thì người đàn ông ở phía đối diện đã sải bước tới, ôm eo cô và liên tiếp đẩy cô lùi về sau, cuối cùng đẩy cô dựa vào thân cây lớn.

“Dương Tâm, anh lấy em được không?”

Dương Tâm sửng sốt.

Lại gần, cô mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với người đàn ông này.

Anh uống rượu?

Đã xảy ra chuyện gì?

“Anh thả em ra trước đã, nếu có chuyện muốn nói thì đến căn hộ của em, đây là đường cái, tuy rằng không có người, nhưng……a Điên rồi điên rồi.

Người đàn ông này hoàn toàn điên rồi.

Ở trên đường cái trực tiếp đẩy cô dựa vào gốc cây, nói ‘Anh cưới em’ không chút suy nghĩ, sau đó bắt đầu hôn cô.

Dương Tâm ra sức vùng vẫy.

Nhưng cô đau khổ phát hiện ra rằng người đàn ông này uống rượu càng mạnh hơn, cô bị giam trong vòng tay của anh không thể di chuyển.

“Lục, a, Gia Bách…”

Âm thanh đứt quãng biến mắt giữa môi và răng.

Cô sơ hở mở miệng ngược lại đã cho anh một cơ hội.

Đầu lưỡi khéo léo xuyên vào trong miệng nhanh chóng như gió lốc cuốn lấy từng tắc hương thơm trong miệng.

Chỉ có ở trước mặt người đàn ông này, cô mới có thể cảm nhận được sự yếu đuối sâu xa.

Anh giống như chủ nhân của cuộc đời cô, nắm giữ toàn bộ thế giới của cô, cho dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của anh.

Không biết đã được bao lâu rồi.

Đến khi môi cô bị anh nghiền nát và tê dại, anh mới từ từ buông cô ra.

Được tự do, Dương Tâm thở phì phò, không khí trong lành tràn vào khoang phổi, não bị thiếu oxy cuối cùng cũng nhẹ nhõm, không còn choáng váng nữa.

Cô bị anh làm cho tức giận mà cười “Anh đúng là một con chó điên, bởi vì chỉ có một con chó mới có thể động dục ở mọi lúc mọi nơi bắt kể địa điểm.”

Lục Gia Bách dùng ngón tay vuốt ve gò má cô, hừ một tiếng: “Anh đã làm em rồi sao? Có vẻ không có, như vậy không thể coi là động dục. Lần sau cần thận lời nói.”

Dương Tâm mừng rỡ.

Bực bội.

Có chút tức giận.

Cô cảm thấy lồng ngực mình như sắp vỡ tung.

Thằng chó không biết xâu hổ này.

Anh có thể không biết xáu hỗ hơn không?

“Nói đi, anh lại phát cáu cái quái gì vậy, tới trêu chọc em, đem em ra tiêu khiển.”

Lục Diệp mỉm cười nhìn cô, lặp lại: “Anh sẽ lấy em, được không?”

Dương Tâm đột nhiên bật cười, bị anh làm cho hồ đồ theo, buột miệng nói: “Anh Lục, em ăn trộm 3 tỷ biến mắt không thầy tăm hơi trong tài khoản của anh đấy. Một người phụ nữ nhìn thấy tiền là sáng mắt như em thật sự không xứng.”

Lục Gia Bách sửng sốt, rượu xông lên đến đầu óc choáng váng, “Ngoan, anh không nói tới tiền, trước tiên giải thích cho anh biết ba đứa trẻ do một mẹ sinh ra kia là chuyện gì?

Dương Tâm ngắn ra.

Người đàn ông này đọc tiểu thuyết lãng mạn à?

Ý nghĩ nhảy ra nhanh đến mức cô nghẹn họng.

Nhưng khi bình tĩnh lại, cô có chút sợ hãi.

Cũng may lúc nãy người đàn ông say rượu không nghe lời cô nói, nếu không ba tỷ cũng đủ làm cô táng gia bại sane.

Quả nhiên, xúc động là ma quỷ.

Lần sau ngàn vạn lần không thể lỡ miệng.

“Anh uống nhiều quá, có hơi nặng đầu, em đưa anh lên nhà em nghỉ ngơi.”

Lục Gia Bách xoa xoa cái đầu sưng tấy, hừ một tiếng: “Vừa rồi anh nhìn thấy em và Trần Tuần ăn đồ Tây, liền gọi vài chai rượu. Rượu uống đã nhiều, nhưng anh không say.”

Dương Tâm lười biếng cùng anh ta đấu khẩu, khoác cánh tay anh, đi về phía công chung cư.

Cũng may cô đã gần đến chung cư rồi, nếu không cô cũng không cõng được một người đàn ông to lớn như vậy.

Ngày hôm sau, Lục Gia Bách thức dậy trên ghế sofa.

Sau một hồi sững sờ, đầu óc tỉnh táo lại, sau khi nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, anh mới chật vật ngồi dậy.

*“BOSS, chú tỉnh rồi.”

Một giọng nói non nớt vang lên.

Lục Cầu vô thức nghiêng đầu nhìn.

Chỉ thấy Dương Tùy Tâm mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình ôm búp bê Barbie ngồi đối diện, hai chân đung đưa nhẹ nhàng trên thành ghế sofa, trên khuôn mặt nhỏ nở một nụ cười trong sáng thuần khiết Vào lúc đó, tâm trí của Lục Gia Bách nhẹ nhàng tan thành nước.

Đây là con gái của anh sao?

Hẳn là vậy rồi.

Khuôn mặt thanh tú kia rất giống anh.

Vốn nghĩ rằng cô nhóc thừa hưởng gen của bác cả, nhưng giờ lại không nghĩ như vậy, đây mẹ nó chính là con gái của Lục Gia Bách anh.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, cười toe toét: “Chị Tâm thật là tuyệt vời, muốn một cô bé chưa đủ lông đủ cánh như cháu phục vụ chú, BOSS, thân hình nhỏ bé này của cháu, có thể thỏa mãn chú không?”

Khóe miệng Lục Gia Bách co giật dữ dội.

Hình tượng công chúa nhỏ hoàn toàn trong đầu anh hoàn toàn sụp đổ, đây là một tiểu quỷ chết tiệt, chỉ khoác lên mình dáng vẻ dễ thương đáng yêu thôi.

Nhìn xem cô nhóc đang nói những từ ngữ hỗ báo gì?

Lục Gia Bách đau đầu xoa trán: “Lại đây, chú ôm cháu một cái.”

*“Eo.” Cô nhóc nhảy dựng tại chỗ, “Chú thật sự muốn trâu già gặm cỏ non à?”

Lục Gia Bách khẽ thở dài một tiếng, “Chú là trưởng bối của cháu, cái đầu nhỏ của cháu cả ngày nghĩ gì vậy?

Cô nhóc ôm búp bê lùi lại vài bước, xoay người chạy về phía phòng ngủ chính, “Cháu đi gọi chị Tâm, chú ăn chị ấy đi, cháu không cho chú ăn đâu.”

Khá lắm Dương Tâm.

Con gái của anh lại để cô nuôi dưỡng thành dáng vẻ quỷ quái này à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi