ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 223: Anh thích chiều chuộng em, chiều chuộc em thành nữ vương!

Người vô danh……

Trên mặt Dương Tâm có một tia ngưng trọng, cô đã rất lâu, rất lâu không được nghe thấy tên này rồi.

Nếu không có người đàn ông bên cạnh dùng chính sinh mệnh của mình giúp cô thoát khỏi cái bóng của quá khứ, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không xuắt hiện lại trong ngành y với thân phận Người vô danh.

“Em nên cảm ơn anh mới đúng. Không có từng dao từng dao của anh, chắc em còn đang chìm đắm trong quá khứ đầy máu và nước mắt. Đừng nói đến nghiên cứu phát minh ra được loại thuốc cho phẫu thuật kia, chỉ sợ đến dao còn cầm không nỗi.”

Lục Gia Bách nhướng mày cười, “Tức là anh đã lấy dao mở ra trái tim em? Anh bước vào thế giới của em?”

Dương Tâm liếc mắt, tên chó này cũng không thèm nhìn xem đang ở tình huống gì, cứ cợt nhả nói lời âu yếm là nói.

“Người vô danh, xin hỏi khi nào loại thuốc này sẽ được đưa ra thị trường cho phổ biến cho các bệnh nhân?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thành công trong thử nghiệm lâm sàng thứ tư đã chứng minh rằng loại thuốc chống ung thư này đã được nghiên cứu phát mình thành công rồi. Không biết khi nào nó sẽ được sản xuất và đưa ra thị trường?”

Các phóng viên trên khán đài hướng micro về phía Dương Tâm, lần này các câu hỏi rất thống nhát, tất cả đều là hỏi khi nào thuốc mới sẽ được cung cấp cho xã hội.

Dương Tâm cười nhạt, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, nhướng mày nói: “Loại thuốc này là được nhà máy dược phẩm của Lục thị xin chứng nhận độc quyền nghiên cứu phát minh với Cục Quản lý Dược phẩm. Công việc tiếp theo như nào sẽ tùy vào anh Lục sắp xếp. Tôi chỉ chịu trách nhiệm nghiên cứu cái này.”

Không đợi nhóm phóng viên đặt câu hỏi, Lục Gia Bách đã trả lời tiếp: “Trước hết, xin cảm ơn Người vô danh vì những đóng góp to lớn cho giới y học. Tôi đã dùng danh nghĩa của Lục thị tài phiệt nộp đơn xin nhà nước huân chương danh dự.

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Dương Tâm.

Người đàn ông này thực sự đã nộp đơn xin nhà nước Huân chương Danh dự cho cô?

Một cảm xúc kỳ lạ xuất hiện và dâng trên trong lòng. Nó là cảm giác như nào? Dịu dàng, ấm áp, kể từ khi bà cô qua đời, cô đã không còn cảm thấy như nữa.

Không đợi cô mở miệng, Lục Gia Bách lại nói tiếp: “Về việc khi nào thuốc mới được đưa ra thị trường, tôi e rằng phải được sự đồng ý của các bên liên quan, khi nào có kết quả, Lục thị sẽ lại tổ chức họp báo lại để công bố.”

Sau khi đi ra khỏi cuộc họp báo, Lục Gia Bách đưa Dương Tâm về thẳng văn phòng tổng giám đóc.

Bên trong thang máy chuyên dụng.

Dương Tâm nhìn anh chằm chằm, thở dài: “Thật ra anh không cần xin nhà nước cái danh dự ấy. Là bác Sĩ tận tâm, em chỉ đang làm việc nên làm. Nếu có quá nhiều ánh sáng, có khi em sẽ đánh mắt ý định ban đầu khi theo ngành y.”

Lục Gia Bách một tay đút trong túi quần, lười biếng dựa vào trên vách thang máy, không đứng đắn cười nói: “Anh thích chiều chuộng em, chiều em thành nữ vương!”

Kể từ khi xác định được Dương Tùy Ý là con trai mình, chút bận tâm duy nhất còn sót lại trong lòng anh cũng tiêu tan.

Chỉ cần người phụ nữ này không liên quan gì đến Lục Gia Tân, anh có thể không cần kiêng dè gì mà chiều chuộng cô, chiều cô lên tận trời.

Sở dĩ trước đó còn dè dặt, là vì lo lắng hành vi quá phận của mình sẽ khiến cô thấy phức tạp.

Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần ngoài kia có người dám nhảy ra nói rằng anh ta coi thường luân lý, làm ô uế em dâu của mình, dẫm lên ranh giới đạo đức muốn làm gì thì làm, anh sẽ dám đưa ra xét nghiệm quan hệ cha con của mình với Dương Tùy Ý để đánh vào mặt tất cả mọi người.

Người phụ nữ của anh, đừng nói là tán tỉnh, dù có ngủ thêm mấy ngày cũng không đến lượt người khác phán xét.

Dương Tâm liếc anh một cái.

Cô luôn cảm thấy gần đây người đàn ông này thay đổi, trở nên không biết xấu hổ, không biết điểm dừng, có hơi cợt nhả buông thả quá mức rồi.

Cô rất tò mò, không biết điều gì đã khiến anh có sự thay đổi như vậy, không kiêng dè gì mà bảo vệ và cưng chiều cô như vậy, chẳng lẽ không sợ dư luận chỉ trỏ bàn tán sao?

Dù sao xét từ góc độ luân lý, cô vẫn là em dâu trên danh nghĩa của anh, dù không kết hôn với Lục Gia Tân, nhưng dù sao cô cũng là người phụ nữ mà Lục Gia Tân đã từng chạm qua.

Lục Gia Bách có thể thân mật với bắt kỳ người phụ nữ nào, nhưng chỉ cô thì không được.

Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự muốn nhận hết tất cả mọi sự chỉ trích chửi mắng để lây cô sao?

“Lục Gia Bách, anh thực sự có ý định lầy em à?”

Người đàn ông dựa vào vách tường đột nhiên đứng thẳng người, ánh mắt không còn vẻ cợt nhả.

Anh thành thật nhìn cô, nghiêm mặt nói: “Kiếp này chỉ một vợ, không phải em không cưới. Dương Tâm, anh biết em đang lo lắng điều gì. Hãy cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện, bây giờ còn chưa phải lúc, có một số chuyện tạm thời không thể nói với em được.”

Được rồi, cô cảm thấy cô đang đàn gảy tai trâu, người đàn ông này điên rồi, làm gì còn nghe được lời của cô?

Thầy cô không lên tiếng, Lục Gia Bách cũng chuyển chủ đề: “Nghe nói Dương Nhã đi tìm em, để em giúp cô ta thiết kế áo cưới à?”

“Đúng vậy.” Dương Tâm nhẹ nhàng gật đầu, “Chị chị em em, cô ta đi lấy chồng làm sao em có thể khoanh tay đứng nhìn. Cho nên em đã đồng ý rồi.”

Anh Lục nhướng mày cười cười: “Đồng ý là tốt. Nhớ nhất định phải thiết kế một bộ váy cưới sang trọng nhất. Anh phải cảm ơn cô ta cẩn thận vì đã xem nhà họ Lục như bầy khỉ mà chơi đùa tận bảy năm.”

Kể từ khi gặp Lâm Thanh ở sảnh lớn của Fashion Media ngày hôm đó, Trần Uyên chưa bao giờ gặp lại anh ta.

Mặc kệ cô dùng cách gì cũng không thể liên lạc được với anh ta.

Có tin từ phía tòa án gửi đến, nói rằng tình tiết phạm tội của Trần Nhiên đã được thành lập, do số tiền liên quan quá lớn, công thêm người phụ trách tập đoàn LG bí mật động tay động chân, yêu cầu tòa án trừng phạt nghiêm khắc nên tình hình rất không khả quan. .

Đến bước đường cùng, Trần Uyên gọi điện cho Dương Tâm.

Chung cư Thịnh cảnh, trong thư phòng.

“Tâm Tâm, mày quen Lâm Thanh đúng không?”

Dương Tâm sửng sốt.

Sau một lúc im lặng, cau mày hỏi: “Làm sao mày biết?”

Trần Uyên mắp máy môi, cắn răng nói: “Đoàn Ninh nói cho tao biết, anh ấy đã từng giúp tao điều tra Lâm Thanh, còn phát hiện ra ảnh giường chiếu của Dương Nhã và lão sáu nhà họ Lục ở biệt thự nhà họ Dương là từ tập đoàn LG truyền ra. Vì vậy anh ấy đoán mày có quen Lâm Thanh.”

Dương Tâm khẽ thở dài, nhẹ nhàng gật đầu, khàn giọng nói: “Đúng là tao có biết tổng giám đốc tập đoàn LG, nhưng trước khi đến Hải Thành, tao cũng không biết anh ta là Lâm Thanh, bởi vì mỗi lần liên lạc đều là qua điện thoại, chưa từng gặp mặt.”

Trần Uyên nắm lấy cổ tay cô, giọng nói nghẹn ngào: “Tâm Tâm, làm ơn giúp tao liên lạc với anh ta được không? Tao phải gặp anh ta, nếu không anh trai tao sẽ bị kết án chung thân. Một khi đã bị kết án thì không thể lật lại bản án được nữa rồi.”

Dương Tâm đau lòng nhìn cô, khuyên nhỉ: “Uyên Uyên, anh ta không để cho mày tìm được anh ta, sợ là đang tránh mày. Chuyện này chỉ sợ không còn cách nào cứu vãn nữa rồi, mày tự đi rước lấy nhục làm gì cho khổ?”

“Vậy tao cũng không thể trơ mắt nhìn anh trai tao phải ở tù cả đời được? Tâm Tâm, tao biết mày đau lòng, mày thương xót tao, nhưng nếu một người đến người thân của mình cũng không nhận thì còn sống làm gì? Hôm nay tao bỏ mặc anh trai, ngày khác cũng chỉ có thể bỏ mặc bồ tao. Không có bố và anh trai, tao sống còn có ý nghĩa gì?”

Dương Tâm do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.

Cô với lấy điện thoại, nhưng không gọi cho Lâm Thanh, mà gửi cho anh ta một tin nhắn: ‘Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả tôi cũng không giữ được Trần Uyên, cô ấy đã đứng trước bờ vực suy sụp rồi, một khi sợi dây trong lòng bị đứt, rốt cuộc cô ấy sẽ phát điên mất!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi