ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 231: Tôi chính là hacker hạng nhát, Quỷ Sát!

Bên trong phòng giám định.

Lục Gia Bách híp mắt nhìn lọ thuốc trong tay Dương Tâm, nhíu mày hỏi: “Em chắc chắn bên trong loại thuốc này có trộn lẫn các thành phần khác?”

Dương Tâm liếc nhìn anh một cái, gần từng chữ một: “Loại thuốc này do em phát minh, mỗi một số liệu em trong em đều có thể đọc trôi như nước chảy, nếu như xảy ra biến hóa, anh cho rằng em không nhìn ra sao?”

Chậc…

Lửa giận của chị Tâm có vẻ rất lớn.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường.

Đây là thuốc để cứu mạng người, nếu có pha tạp cái gì khác thì chính là đang coi sinh mạng như có rác, đổi lại là bất kỳ bác sĩ nào cũng không thể thản nhiên đối mặt.

“Được rồi, nếu như em đã chắc chắn thì mọi chuyện dễ xử lý hơn nhiều, số thuốc thử này được xưởng chế thuốc Nhã Nam sản xuất, chứng minh mấy người ở tầng cao đã bị người ta bí mật mua chuộc, nếu không phải mua chuộc thì chính là nhân viên cốt cán của bọn họ có vấn đề, anh sẽ phái người đi điều tra chuyện này.”

Dương Tâm cong môi cười một tiếng: “Tại sao phải đi điều tra? Không cần phải điều tra, chỉ cần loại thuốc này không có mặt ở trên thị trường, vẫn ở trong kho hàng thì sợ cái gì, cứ để cho bọn họ sản xuắt, sản xuất càng nhiều càng tốt, chờ sau khi bắt được người phía sau, nhân chứng vật chứng đầy đủ, chúng ta sẽ hoàn toàn loại bỏ khối u ác tính của nền y học này.”

Mí mắt Lục Gia Bách liên tục nhảy hai cái.

Sự thật đã chứng minh, đắc tội bất kỳ ai cũng được nhưng tuyệt đối không thể đắc tội chị Tâm, người phụ nữ này vừa nhỏ nhen còn mang thù.

“Đúng rồi, cái xưởng chế thuốc Nhã Nam này có lai lịch gì? Là xí nghiệp dựa vào nhà nào?”

Lục Gia Bách nhíu này, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng nói: “Là sản nghiệp dưới trướng Thẩm Thị.”

Dương Tâm khẽ giật mình: “Thẩm Thị? Nhà họ Thẩm ở Lâm An?”

*Ừ, người phụ trách hiện tại của Thẩm Thị là Thẩm Thành, nghe nói mấy ngày này sẽ cùng với bố mẹ tới Hải Thành đề tảo mộ, có cần anh liên hệ với anh ta không?”

Dương Tâm lắc đầu: “Công ty dưới trướng anh ta xảy ra vấn đề là do anh ta quản lý không tốt, anh đi tìm anh ta chính là đang bóc tách anh ta quản lý không tốt, sẽ gây thù với anh ta, hơn nữa, em sợ anh ta cũng tham dự vào bên trong chuyện này, anh đi tìm anh ta sẽ đánh rắn động cỏ.”

“Như vậy đi, em sẽ bảo Hải Cần liên hệ với anh ta, tự mình nói một chút, thăm dò ý tứ của anh ta, anh đừng nhúng tay vào.”

Lục Gia Bách nhíu mày cười một tiếng: “Em yêu, em đang quan tâm đến anh sao?”

Dương Tâm rất thẳng thắn đạp một phát: “Cút, không có việc gì thì ít ở đây khiến em buồn nôn.”

Kyoto.

Bên trong một cơ sở nghiên cứu cấp AAAA của quốc giam Bên trong phòng tiếp khách.

“Ông Nguyên, lần này cháu nghe theo lệnh của bồ cháu tới đây, nghe nói ông đã tìm được người có tủy phù hợp với Tiểu Tân, ông có thể cho cháu xin tư liệu của người đó không, cháu sẽ đi tìm người đó, cầu xin họ hiến tủy.”

Ông Nguyên là người phụ trách chả cơ sở nghiên cứu, sau khi nghe cô Ông Nguyên là người phụ trách chả cơ sở nghiên cứu, sau khi nghe cô ấy nói vậy thì bắt đắc dĩ thở dài: “Nhóc con à, không phải là ông không muốn đưa tư liệu của đối phương cho cháu, mà là vì thân phận của đối phương quá lớn, chắc chắn là cháu không thể cầu xin đối phương được, hơn nữa nều ông đưa tư liệu cho cháu, ông cũng sẽ bị người kiện cáo, bởi vì tư liệu của người này là tuyệt mật.”

Lê Vãn Trinh cắn môi.

Cô ấy đã đến Kyoto mắt ngày rồi nhưng ông Nguyên vẫn một mực tránh né không muốn gặp cô ấy.

Cô ấy suy đoán người có tủy phù hợp với Tiểu Tân nhất định là một người có lai lịch lớn, dù là người đức cao vọng trọng, có địa vị vô cùng quan trọng trong giới y học như ông Nguyên cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Nhưng mà hiện tại cô ấy đã không có đường để đi nữa.

Đây là hy vọng duy nhất của cô ấy.

Cô ấy đột nhiên đứng dậy, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt ông Nguyên: “Ông Nguyên, chắc hẳn là ông đã nghe bố cháu nói về tình huống của Tiểu Tân rồi, đấu bé đã rất nguy kịch rồi, cầu xin ngài cho cháu biết tư liệu của người kia đi, cháu nhất định sẽ không nói với ai là ông nói cho cháu.”

“Haiz.” Ông Nguyên thở dài một tiếng, đưa tay đỡ cô ấy dậy: “Tư liệu của người này kẻ trong kho dữ liệu của sở nghiên cứu, nếu chắc mà biết thì chắc chắn là do ông tiết lộ, đến lúc đó toàn bộ sở nghiên cứu sẽ phải chịu sự kiện cáo, cháu hiểu chứ?”

Vẻ mặt Lê Vấn Trinh tái đi.

Ông cụ đã nói đến mức này rồi, nều cô mà cứ khăng khăng ép buộc thì chính là không hiểu chuyện.

“Được, được rồi, làm phiền ông Nguyên rồi.”

Nói xong cô ấy quay người chuẩn bị rời đi.

Ông Nguyên đột nhiên cười nói: “Tư liệu của người kia ở bên trong kho số liệu của sở nghiên cứu, cháu không nhát định phải biết được từ trong miệng của ông, người trẻ tuổi chắc là có rất nhiều biện pháp tiên tiến.”

Ánh mắt của Lê Vấn Trinh sáng lên, bỗng nhiên quay đầu nức nở nói: “Cảm ơn ông Nguyên, cảm ơn ông Nguyên, cháu biết phải làm như thế nào rồi.”

*Đi đi, ông hy vọng cháu có thể đạt được mong muốn của mình.”

Bên trong phòng bệnh của cơ sở y tế.

Dương Tâm vừa tiêm xong Lục Minh, đang định ngồi xuống nói chuyện với cậu bé một chút thì điện thoại ở trên đầu giường lại vang lên.

Cầm lên xem thì phát hiện là do Lê Vãn Trinh gọi đến.

“Cháu xem TV trước đi, cô ra ngoài nghe điện thoại, lát nữa cô vào nói chuyện phiếm với cháu.”

Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, cô ấn nút nghe máy, hỏi: “Trinh Trinh, đã tìm được tủy chưa?”

“Tâm Tâm, cậu có thể giúp tớ liên hệ với hacker thứ nhất quốc tế, Quý Sát không?”

Dương Tâm sững sờ.

“Quỷ Sát?”

“Cậu tìm Quỷ Sát làm cái gì?”

Lê Vãn Trinh nói qua tình huống với Dương Tâm: “Ông Nguyên nói ông ấy không thể tự mình tiết lộ, bảo tớ dùng biện pháp khác thâm nhập vào kho số liệu của cơ sở nghiên cứu, biện pháp duy nhất tớ có thể nghĩ đến là mời một hacker lợi hại đi trộm tài liệu.”

Dương Tâm lắc đầu bật cười.

“Hóa ra là như vậy.”

“Vậy thì cậu tìm đúng người rồi, bởi vì tớ chính là Quỷ Sát, cho tớ nửa tiếng, tớ sẽ gửi tư liệu của đối phương vào điện thoại của cậu, ngoan, đừng ngạc nhiên, cũng đừng sốt ruột, có chị ở đây.”

Nói xong, cô mặc kệ tâm Lê Vãn Trinh đang sầu khổ, trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Sau khi trở về phòng bệnh, cô giả thích hai câu với Lục Minh rồi lại đi đến phòng làm việc.

Trên đường đi, cô nhận được tin nhắn của Lê Vãn Trinh: ‘Em yêu, cậu thật sự là Quỷ Sát sao? Vãi lìn, tớ cảm thấy như thể đang ở trong thế giới huyền huyễn vậy, nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, cậu xâm nhập vào kho số liệu của cơ sở nghiên cứu vậy liệu có sao sao?”

Dương Tâm cười một tiếng, gửi lại một tin nhắn: “Tớ xâm nhập vào ngân hàng Thụy Sĩ của Lục Gia Bách, cuỗm của anh ta chín nghìn tỷ, cái tên chó dại kia đuổi theo cắn tớ suốt nửa năm nhưng không phải vẫn không tìm được sao, cậu cứ yên tâm đi, đến kho máu của công an tớ cũng đã từng xâm nhập.

vào rồi, lo cái gì.”

Tổng bộ của Lục Thị.

Đoàn Ninh phá tan cửa xông vào.

“Vãi lìn, Lục Câu, Lục Cầu, Quỷ Sát lại đăng nhập rồi, cậu mau nhìn xem.”

Nói xong, anh đưa máy tính đến trước mặt Lục Gia Bách.

Lục Cầu nhìn một cái, sau đó đưa tay gõ bàn phím máy lần, trực tiếp định vị được vị trí của đối phương.

Đoàn Ninh nhìn chằm chằm một lúc, nói thầm: “Ơ, sao tôi có cảm giác chỗ này nhìn quen quen vậy?”

“Vậy mà cũng không nhìn ra.”

“Cơ sở chữa bệnh của Triệu An, có thể không quen thuộc sao?”

Lục Gia Bách mặc kệ Đoàn Ninh, tiếp tục xử lý công việc.

Đoàn Ninh trực tiếp quét hết tài liệu sang một bên, gấp gáp nói: “Không đi giúp tên kia à? Quỷ Sát đã đùa bốn cậu chạy khắp thế giới suốt nửa năm, nghĩ tới thôi là đã thấy buồn bực rồi.”

“Cạch” một tiếng.

Lục Gia Bách đập bút xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nois: “Nếu cậu đã rảnh rỗi như vậy thì giúp tôi xử lý đồng tài liệu kia đi.”

“Cút mẹ cậu đi.”

Bên trong cơ sở ý tế.

Trong phòng làm việc.

Vẻ mặt Dương Tâm phức tạp nhìn tư liệu trong tay.

Không ngờ người có tủy phù hợp với Tiểu Tân lại là cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi