Chương 247: Dương Tâm không thể gả cho Gia Bách được!
Sau khi đã hạ quyết tâm, bà ta liền vội vàng đưa tay nhắc điện thoại di động lên khỏi khay trà.
Sau đó liền nhanh chóng bắt máy, bà ta không đợi Dương Nhã lên tiếng, mà đã mở lời nói trước: “Dương Nhã, hôm nay trong nhà có tiệc, cô có muốn về tiếp đãi khách khứa không, dù gì thì bây giờ cô cũng đã là mợ chủ của Lục Thị rồi, nên việc xã giao là không thể tránh khỏi.”
Dương Nhã ở đầu dây bên kia có hơi ngây người.
Cô ta thầm nghĩ bà già này không phải là đã bị cái gì kích động rồi chứ, sao tự nhiên thái độ đối với cô ta lại xoay chuyền tới mức ba trăm sáu mươi độ như thế chứ?!
Nhưng khi suy nghĩ lại một cách kỹ càng thì cô ta liền hiểu ra những suy nghĩ của bà ta.
Có lẽ là con tiện nhân tên họ Thẩm đó đã làm bà ta chán ghét, vì vậy bà già đó mới vội vội vàng vàng kêu cô ta quay về để mau chóng áp chế lại Thẩm Thanh Vi, khiến cho Thẩm Thanh Vi bị bẽ mặt.
“Cháu gọi điện cho bác cũng chính là muốn hỏi xem xem bác có cần cháu tiếp đãi khách quý hay không, nếu như cần vậy thì cháu sẽ trở về Lục Thị một chuyến, bác nói cũng đúng, bây giờ cháu đã là mợ chủ của Lục Thị rồi, các buổi tiệc tùng như này cháu cũng nên ra mặt tiếp đãi.”
“Rất cần, rất cần.” Bà Lục liên tục đồng tình, nói: “Cháu đến sớm một chút, đến lúc đó hãy tiếp đãi cô chủ nhà họ Thẩm thật chu đáo, hai cháu đều là người trẻ tuổi, dễ có chủ đề trò chuyện, sẽ không đến mức đón tiếp không được chu đáo.”
“Vâng.”
Sau khi gác điện thoại, bà Lục liền liền quay đầu nhìn sang gương mặt tuấn tú và điềm tĩnh của chồng, rồi chau mày và hỏi: “Tôi bảo con dâu trưởng về nhà tiếp đãi khách quý, ông Lục đây không có ý kiến gì chứ?”
Ông Lục vỗ vỗ trán sau đó thở dài: “Có cần thiết phải như thế không? Thanh Vĩ là một đứa trẻ vừa khôn ngoan vừa hiểu chuyện, gia cảnh lại tốt, nếu như bà chịu bỏ qua định kiến thì nhất định sẽ thích con bé.”
“Ò.” Bà Lục nở một nụ cười lạnh lùng, nói một cách mỉa mai: “Người đàn bà năm đó khiến cho tôi khó xử còn không đủ hay sao? Kêu tôi thích con gái của cô ta? Xin lỗi, tôi không có rộng lượng tới mức đó.”
“Bà…” Ông Lục rất tức giận, vừa đi đi lại lại trong phòng, vừa chỉ tay vào mặt của bà ta rồi nói, sau nhiều lần lặp lại như thế, ông ta cuối cùng cũng vung tay áo rồi đi về phía cửa.
Bà Lục nhẹ nhàng từ tốn nói: “Ông vẫn nên gọi điện thoại cho người con gái mà ông luôn mong mỏi, rồi bảo cô ta đừng có đến nhà họ Lục tìm phiền phức, chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì con gái của nhà họ Thẩm sẽ tuyệt đối không thể nào được gả cho con trai của tôi, ông bảo cô ta hãy từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Tại biệt thự của nhà họ Dương, trong phòng ngủ.
Sau khi Dương Nhã bạn cúp điện thoại thì bắt đầu chải chuốt lại bản thân, vừa mới thay xong quần áo, thì Tôn Bích Như từ bên ngoài đang rảo bước vào trong này.
“Nhã Nhã, mẹ vừa nhận được tin tức, nói rằng Lục Gia Bách đã bao tầng thượng để tổ chức một bữa tiệc tối lãng mạn, hình như là ăn tối cùng với một người phụ nữ bí ẩn nào đó. Mẹ đoán người phụ nữ bí ẩn đó chính là Dương Tâm, bởi vì cắp dưới của cậu ta lúc đặt một bó hoa Hồng ở trong tiệm hoa đã viết lên bó hoa đó tên của Dương Tâm. “
Dương Nhã đang đánh phần thì lập tức dừng tay lại, quay đầu nhìn về phía cửa, mỉm cười và nói: “Vừa nãy con đã gọi điện thoại cho bà già Trần Ngọc, con còn chưa kịp mở lời, thì bà ta đã rất niềm nở bảo con lấy thân phận mợ chủ của Lục Thị để về đó tham gia buổi yến tiệc.”
“Thế sao.” Trên khuôn mặt của Tôn Bích Như tràn ngập niềm vui: “Xem ra mẹ đã tính toán không tôi, Trần Ngọc hận đến thấu xương con nhỏ nhà họ Dương hèn hạ đó, bà ta tuyệt đối sẽ không thể nào để cho con gái của Lâm Vũ Loan bước vào cửa của Lục Thị, còn đối với Dương Tâm, trong mắt của Trần Ngọc, cô ta chính là người phụ nữ của Lục Gia Tân, thì lại càng không thể để cô ta gả cho Lục Gia Bách, Nhã Nhã, sau cùng thì con vẫn giống như cũ, là người chiến thắng thực sự.”
Dương Nhã quay đầu lại, cầm hộp phán lên tiếp tục trang điểm” “Nếu như bà già đó đã muốn con đi, thì con sẽ chiều theo ý bà ta, cố gắng làm cho Thẩm Thanh Vi hèn hạ đó mắt mặt hết sức có thể, sẵn sàng cho Shen Yumei càng nhiều càng tốt, điều này không chỉ có thể làm hài lòng bà già đó, mà còn có thể tăng thêm thù hận của Thẩm Thanh Vi đối với Dương Tâm, một mũi tên bắn rơi hai con Nhạn, tôi có hơi nôn nóng, không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.”
Buổi sáng.
Dương Tâm dắt hai anh em Dương Tùy Ý, Dương Tùy Tâm đến nhà họ Trần một chuyền để thăm ông cụ Trần.
Trước tiên, cô đã thực hiện một cuộc kiểm tra toàn thân cho ông cụ, hồi phục sau phẫu thuật rất tốt, tình hình về cơ bản đã ổn định trở lại, giúp cho cô cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm rồi.
Mặc dù mấy năm trước cô đã thành công chữa khỏi bệnh vua Ai Cập, đã có một kiến thức lâm sàng vững chắc, nhưng mà tuổi của ông cụ cô đang nằm đó đã là hơn tám mươi tuổi rồi, đã trên ngưỡng phẫu thuật, vì vậy cô lo lắng sẽ có rất nhiều rủi ro.
“Cô nhóc, cảm ơn con, nếu như không phải là con, thì bây giờ lão già này chắc là đã nhìn thấy người vợ quá cố của mình rồi.”
Dương Tâm mỉm cười nhìn ông cụ, lông mày cau lại: “Ông cụ Trần đang khen con hay là đang trách con đấy? Con nghe Trần Tuần nói ông một lòng đòi muốn đi đoàn tụ với bà cụ Trần mà, cpn vừa mới ra tay là ông đã có thể sống thêm ít nhất là hơn một vài chục năm nữa, thế là mong muốn nhỏ nhoi đó của ông đã bị dập tắt rôi, vậy thì trong lòng ông chắc là đang oán trách con rồi nhỉ?”
Ông cụ khoác khoác tay, sau khi mắng Trần Tuần mấy câu xong thì nói: “Đứa trẻ này không hiểu biết rồi, rõ ràng điều kiện của bản thân tốt đến như vậy, nhưng mà máy năm nay lại không thể dắt một cô con dâu về đây cho tôi. Lão già tôi đây chắc là không có hy vọng nhìn thấy cháu rồi, nếu như trước lúc nhắm mắt xuôi tay có thể làm được điều này thì trong lòng không còn gì hồi tiếc nữa rồi. Có điều bây giờ đứa nhóc này đang ở trong tay của con thì lão già này coi như cũng có một tia hy vọng rồi.”
Dương Tâm ho hai cái, có hơi khó xử mà lắc đầu nói: “Trần Tuấn rất tốt, điều này đã được những người nổi tiếng công nhận, chỉ là cho dù không có con, thì anh ấy cũng vẫn sẽ có thể tìm được một cô gái tâm đầu ý hợp với anh ấy, cũng vừa với ý muốn của ông.”
“Chính là con vừa với ý của ông.”
“Chính là con vừa với ý của ông.”
Hai đứa trẻ con liên tục lên tiếng.
Không khí trong phòng bỗng trở nên ngột ngạt lạ thường.
Bà Trần nhìn thấy gương mặt của Dương Tâm sắp không nhịn được nữa thì đã vội vàng lên tiếng để giải vây, bà cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của Dương Tâm, trưa nay nhất định phải ở lại nhà họ Trần dùng cơm, còn buổi tối các con muốn làm gì thì cứ làm tủy ý.”
Sau khi nói xong, bà đưa tay ra vòng qua cánh tay của Dương Tâm và nói với cô: “Đi, hai bác cháu ta đi vào nhà bếp nào.”
Sau khi hai người rời đi, ông cụ Trần nhìn lên đứa cháu đang ở cuối giường, chau mày hỏi: “Con vẫn chưa xác định với con bé sao?”
Trần Tuần lạnh lùng cười: “Đã chờ đợi bảy năm rồi, cũng không nhát thiết phải trong thời gian này.”
Ông cụ Trần khit mũi hai cái, sau đó rút ra một chồng các giấy tờ từ ngăn kéo của tủ bệnh cạnh giường và ném lên trên ga giường: “Con xem đi.”
Trong ánh mắt của Trần Tuấn thoáng qua một tia chần chừ, sau đó cầm lên xem trong vô ý.
Mãi đến sau khi xem nội dung bên trong xong, anh ta liền bắt giác chau mày: “Người đăng ký kết hôn cùng với cô chủ thứ hai của nhà họ Dương không phải là anh họ, mà là anh ấy đã tùy tiện kiếm đại một tên đầu đường xó chợ cùng tên cùng họ thay thế sao? Ông nội, ông đang muốn nói điều gì?”
“Ông muốn nói gì à? Ông muốn nói điều gì chẳng lẽ trong lòng con còn không rõ hay sao? Trần Tuần, anh rễ của con có phải là đã yêu Dương Tâm rồi phải không?”
Trần Tuấn im lặng.
Ông cụ nhìn thầy anh ta im lặng không, liền tiếp tục nói: “Con cũng đừng phủ nhận, mặc dù ông thật sự đã già rồi, nhưng mắt ông không có mù, vẫn có thể ra mối quan hệ tế nhị giữa mấy đứa tụi con. Dương Tâm có thể gả cho con, nhưng không thể gả cho Gia Bách, nếu cậu ta muốn tranh giành người phụ nữ của em trai mình, thì những lời đồn đại ở ngoài kia sẽ có thể kiến cho cậu ta bị hủy hoại hoàn toàn.”
Trần Tuần không nhịn được mà bật cười, rồi lại thở dài: “Con cũng cảm thấy rằng anh họ không thể cùng với Dương Tâm được, vì vậy nên là vẫn phải nhờ ông tìm thời gian nào đó để nói chuyện riêng với anh ấy.”
Tại biệt thự của nhà họ Triệu.
Ở trong phòng.
Phó Linh Ngọc đang nằm ở trên giường, mặt mày ủ rũ, cô ta đã mắt thời gian là cả một đêm để có thể nghĩ thông suốt những bí mật đã nghe được ở chỗ cơ sở y tế ngày hôm qua.
Cô ta đã cho người đi điều tra, giờ chỉ đợi câu trả lời của đối phương mà thôi.
“Ting.”
Điện thoại vang đến tiếng chuông thông báo tin nhắn.
Mắt của cô ta vô thức nhíu lại.
“Cô chủ hai, đã điều tra rõ ràng rồi, Tiểu Tân quả thật là con của Triệu An.”