ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 268: Đem tin tức nóng hồi này tung ra ngoài!

Trong nhà chính nhà họ Thẩm.

Trong phòng khách.

Lâm Vũ Loan thấy con trai đi vào từ bên ngoài, vội vàng đứng lên đón anh ta, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Có thể nhìn ra, lúc nãy bà ấy ứng phó với nhân viên tư pháp là cố gắng cầm cự không biểu hiện ra sự hoảng loạn trong lòng, bây giờ Thẩm Thành trở về rồi, sợi dây đang căng lên của bà ấy như bị đứt ra.

“Thành, tình hình em gái con rốt là như thế nào, con bé, sao con bé lại chỉ thị Dương Khai động tay động chân trong loại thuốc mới?”

Thẩm Thành nhìn người mẹ trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Con sớm đã nói với mẹ rồi, Thanh Vi con bé đó bị tình yêu làm cho lú lẫn đầu óc, mẹ nuông chiều quá mức chỉ hại nó thêm thôi, bây giờ nó đã đâm một cái lỗ lớn như vậy, muốn toàn thân rút lui e rằng khó như lên trời, mẹ nên chuẩn bị tâm lý việc nó bị định đội đi.”

“Nghiêm… nghiêm trọng đến vậy hả?”

Sắc mặt Lâm Vũ Loan kinh ngạc nhìn anh ta, giọng nói run rẫy hỏi: “Sao con bé lại động tay động chân với lô thuốc mới đó? Nó, nó không có lý nào lại lại vậy, có phải con bé bị người nào đó sai khiến không?”

Sau khi Thẩm Thành đỡ bà ấy ngồi vào ghế sofa liền thờ dài nói: “Mẹ có từng nghĩ đến nếu lô thuốc mới này xảy ra vấn đề gì trong việc bào chế thuốc, dẫn đến bệnh nhân sau khi uống xảy ra nhiều tác dụng phụ khác nhau, thì cuối cùng ai là người chịu trách nhiệm?”

Lâm Vũ Loan không ngốc, con trai nhắc nhở nhẹ một chút, bà ta liền hiểu ra.

“Ý con là Thanh Vi muốn đối phó với Dương Tâm, cho nên mới làm như vậy? Vậy người của cơ quan tư pháp sao lại điều tra ra được? Em gái con làm việc mặc dù có hơi lỗ mãng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm quá lộ liễu, tại sao người của cơ quan tư pháp nhanh đến như vậy đã điều tra ra ?”

Thẩm Thành giơ tay lên vuốt vuốt chân mày, có chút bát lực nói: “Là Dương Khai – người phụ trách của nhà máy Xưởng chế thuốc Nhã Nam báo, anh ta đã bỏ trốn rồi, trước khi bỏ trốn đã giao lại đoạn ghi âm của anh ta và Thanh Vi cùng với tâm chỉ phiếu trị giá ba trăm triệu nhân dân tệ cho sở tư pháp rồi.”

Sắc mặt Lâm Vũ Loan tái nhọt: “Cũng chính là nói bây giờ chứng cứ đã xác thực rồi?”

“Ừm.”

Thẩm Thành gật đầu rồi nói: “Cho nên mẹ vẫn là nên chuẩn bị tâm lý việc Thanh Vi bị định tội đi.”

“Không được.”

Lâm Vũ Loan bật dậy khỏi ghế sofa, giọng nói nghiêm trọng: “Em gái con không thể ngồi tù, nó một đứa con gái nếu để lại hồ sơ vụ án thì cả đời này của nó sẽ bị hủy hoại.”

Thẩm Thành ngẩng đầu nhìn bà ấy, nhẹ giọng nói: “Nó có ngồi tù hay không, không phải mẹ nói là được, tất cả đều phải xem tư pháp xử lý như thế nào, con cho rằng lần này giáo huấn con bé một chút, nếu không nó vẫn sẽ tiếp tục như vậy không biết trời cao đất dày là gì, thì không phải đơn giản như ngồi tù nữa, có lẽ sẽ trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của nó luôn.”

Lâm Vũ Loan nheo mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm con trai, lạnh giọng hỏi: “Ý của con là gì? Con định mở to mắt nhìn em gái của mình ở tù mấy năm sao?”

Thẩm Thành hơi cúi người, lạnh nhạt nói: “Nếu không đến vài năm, thì cũng phải để nó ở trong đó nửa tháng, cho nó một sự giáo huấn mà cả đời khó quên.”

Lâm Vũ Loan thả lòng hơn chút rồi thở nhẹ một hơi.

Con trai nói như vậy, chứng minh nó đã có cách giải quyết, nó không thể mở to mắt mà nhìn em gái mình bị định tôi được.

Vẫn ỗn vẫn ồn, thằng nhóc này mặc dù có chút chính trực, nhưng vẫn niệm tình anh em.

“Con có cách đề Thanh Vi thoát tội?”

Thẩm Thành trầm mặc một lúc rồi nói: “Con sẽ có hết sức, bây giờ Dương Tâm đã biết có người động tay động chân trong lô thuốc mới rồi, hơn nữa còn làm báo cáo kiểm tra tương tự, một khi cô ta đưa bản báo cáo này giao cho viện tư pháp, vậy tội danh của Thanh Vị sẽ được thành lập.”

Ý của anh ta rất rõ ràng, Thẩm Thanh Vĩ có bị định tội hay không, toàn bộ đều phải xem thái độ của Dương Tâm.

“Dương Tâm…” Lâm Vũ Loan cúi đầu nói ra hai chữ này, trong lòng đã có dự tính.

Xem ra bà ấy phải sắp xếp thời gian để gặp Cô Dương này rồi.

Biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng ngủ.

Dương Nhã đang nghe điện thoại ở cửa sổ gần với mặt đắt, là Tôn Bích Như gọi đến.

“Mẹ, mẹ cười vui vẻ đến như vậy, là có chuyện vui gì sao? Để con đoán xem, chẳng lẽ là mẹ có thai rồi?”

“Cái con bé này, nói bậy cái gì vậy, mẹ đã lớn tuổi như vậy rồi mang thai cái gì nữa, là Thẩm Thanh Vị, con khốn đó bị người của sở tư pháp dẫn đi rồi, nghe nói là chỉ thị người khác động tay động chân vào lô thuốc mới, đúng là quá dữ rồi.”

Dương Nhã đột nhiên siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Thẩm Thanh Vi vào tù rồi?

Hahal Con khốn Thẩm Thanh Vi đó vào tù rồi!

Tốt tốt tốt, Bạch Trác không có lừa cô ta, món đồ cũ thật sự tống con khốn nhà họ Thẩm vào tù rồi.

“Mẹ, cái tin tức này của mẹ đáng tin không? Sao con không nghe thấy động tĩnh gì cả?”

“Đương nhiên là đáng tin.” Tôn Bích Như đắc ý cười: “Là tin tức của một người bạn của mẹ làm ở sở tư pháp nói ra mà, có thể không đáng tin sao, còn về bên ngoài tại sao không có động tĩnh gì, chắc là do nhà họ Thẩm dùng quan hệ xã hội để ém cái tin tức này lại Dương Nhã cắn môi cười, trong mắt quét qua một tia hủy diệt lạnh lẽo: “Vậy chúng ta làm một việc tốt đi, đem cái tin tức nóng hồi này tung ra ngoài, để cho quần chúng hóng drama nhộn nhịp đi.”

“Ừm, mẹ cũng đang có ý này, con đợi đi, mẹ sẽ kêu người đi làm.”

“Được.”

Sau khi ngắt điện thoại, Dương Nhã dùng ly rượu chạm vào cánh cửa thủy tinh hai cái, lẳng lơ mà cắn nhẹ đôi môi, cười gắn nói: “Thẩm Thanh Vi, cô chẳng qua chỉ có vậy, tốn công tốn sức để tính kế cô, kết quả ngày cả sợi lông của Dương Tâm cô còn chưa chạm đến thì đã bị bắt vào tù rồi, nực cười, xem ra là tôi đã quá đề cao con gái lớn của gia tộc thứ nhất Lâm An rồi.”

Biệt thự nhà họ Triệu.

Triệu An mắt tích mấy ngày cuối cùng đã trở về rồi.

Mẹ Tiêu nhìn thấy con trai chống gậy bước xuống xe, vội vàng chạy xuống bậc thềm đỡ con, lo lắng hỏi: “Con không phải đi tham gia tọa đàm y học ở nước ngoài hả, sao lại bị thương ở chân rồi.”

Máy hôm trước sau khi Triệu An bị bố Lê đánh gãy chân, vì không để nhà họ Triệu và Phó Linh Ngọc nghỉ ngờ, anh ta đã cố tình tìm một cái cớ, nói bản thân phải đi sang nước ngoài để tham gia buổi tọa đàm, thời gian quay về thì chưa rõ.

Bây giờ mang theo vết thương trở về, mẹ Tiêu đương nhiên sẽ lo lắng.

Ánh mắt của Triệu An quét qua khuôn mặt của Phó Linh Ngọc đang ở trên bậc thềm một cái, rồi nói với mẹ Tiêu: “Mẹ đừng lo, chỉ xảy ra một chút chuyện nhỏ, làm bị thương đến dây chằng, không phải vấn đề gì lớn đâu, Linh Ngọc mấy hôm nay ở nhà có quen không?”

Mẹ Tiêu trừng mắt với anh ta một cái, cười rồi mắng nói: “Quả nhiên đúng là có vợ rồi liền quên mẹ, vừa về không hỏi cái gì cả,chỉ hỏi vợ sống có tốt không, con cứ yên tâm một trăm lần đi, Linh Ngọc là con dâu được mẹ nhìn trúng, người làm mẹ chồng như mẹ không đối tốt với con bé thì ai đối tốt với con bé đây?”

Nói xong, bà ta quay người nhìn về phía Phó Linh Ngọc, cười nói: “Con xem thằng nhóc ngốc này, ra ngoài lúc nào cũng mong nhớ con kìa.”

Phó Linh Ngọc cười nhẹ, chằm chậm cúi đầu xuống, giấu đi vẻ khắc khổ sâu trong đôi mắt.

Đừng tưởng cô ấy không biết mấy hôm nay anh ta đi đâu, một nhà ba người chung sống cũng rất hòa hợp.

Triệu An ơi là Triệu An, rốt cuộc anh có xem em là vợ sắp cưới của anh không?

Người phụ nữ của nhà họ Lê đó có gì tốt? Bàn về gia thế, tướng mạo, học thức, Phó Linh Ngọc tôi thua cô ta chỗ nào chứ?

Sau khi về phòng Triệu An nhân lúc mẹ Tiêu xuống lầu chuẩn bị thức ăn, liền nói với Phó Linh Ngọc: “Linh Ngọc, anh có việc gấp muốn thương lượng với em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi