Chương 273: Nam Kiên, chuyện cũ đẫm máu và nước mắt đó!
Chân phải của cô vừa bước vào từng đợt âm thanh chào hỏi liền vang lên bên tai.
Cô vô thức dừng bước chân lại, híp mắt ở trong phòng quét mắt một vòng.
Lục Gia Bách, cô quen biết.
Đoàn Ninh, cô quen biết.
Triệu An, cô quen biết.
Còn người phụ nữ dáng dấp rất xinh đẹp kia….. À không là đàn ông tên là Hoắc Tư người này cô cũng quen biết.
Ngoại trừ bốn người này ra, trong phòng còn có hai người cô không quen biết.
Không đúng người đàn ông ngồi ở bên trong góc hẻo lánh nhất kia cô cũng quen biết.
Nam Kiên…
Nam Kiên…
Nam Kiên…
Một cỗ sát ý lạnh lẽo ở trong hai con ngươi bốc lên rồi bắt đầu lan tràn, một giây sau thân hình cô chợt lóe lên trực tiếp lao về phía người đàn ông kia.
Hàn quang chợt hiện, dao găm thẳng tắp đâm tới gần mặt của Nam Kiên, vừa ra tay đã tung đòn trí mạng.
Một nháy mắt đỏ, căn phòng vốn dĩ náo nhiệt ồn ào lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh đến cả tiếng cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Trong mắt của Lục Gia Bách và đám người đều xẹt qua một tia kinh ngạc, đánh chết bọn họ cũng không nghĩ tới Dương Tâm vừa vào cửa liền muốn giết người.
“Đại, đại, đại, đại ca thằng hai nó, nó làm sao đắc tội với chị dâu vậy?” Hoắc Tư dùng âm thanh run rẫy hỏi.
Lục Gia Bách không trả lời, hơi híp mắt nhìn hai người tụm lại một chỗ đánh nhau trong phòng, sắc thái trong mắt ảm đạm không rõ.
Dương Tâm không phải loại người sẽ chủ động đi khiêu khích người khác.
Cô kích động như thế, thậm chí lộ ra sát ý vậy thì nhất định chuyện này có liên quan gì đó đến Nam Kiên rồi, hơn nữa còn là loại thâm thù đại hận không thể hoá giải.
Trong chớp mắt hai người đã đánh hơn mười chiêu nhưng thắng bại vẫn rất khó phân.
Nam Kiên một bên ra tay, một bên nhíu mày hỏi: “Không biết Nam Kiên có chỗ nào đắc tội với chị dâu?
Mà khiến chị dâu tức giận như vậy, nếu như tôi nhớ không nhằm hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì phải.”
Lần đầu tiên ư?
Anh ta hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Chính là người đàn ông này hại mẹ con A Thương chạy trốn khắp nơi, cuối cùng Hữu Hoàng chết rồi…..
Trong đầu của cô lại hiện lên hình ảnh của Hữu Hoàng máu me khắp người nằm ở trên bàn phẫu thuật, đó là một màn thê thảm đau đớn cỡ nào.
Cô từng thê vô số lần, nhất định phải tìm được người đàn ông bạc tình bạc nghĩa lòng dạ độc ác nham hiểm xảo trá kia trói đến trước mộ của Hữu Hoàng, bắt anh quỳ gối nhận sai dập đầu trước mộ bia của Hữu Hoàng.
Còn A Thương…… Một người phụ nữ chịu đủ tàn phá và tra tấn, không một phút giây nào cô không sợ hãi người đàn ông này sẽ tìm đến cửa.
Vi che dấu hành tung của A Thương, cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt nước mắt xuống.
Mấy năm này cô không đi tìm anh ta thì thôi đi, nay anh ta lại chủ động đưa tới cửa, rất tốt!!
Hôm nay cô không thể không làm thịt anh ta.
Lục Gia Bách dường như đã nhận ra chỗ không thích hợp, vội vàng từ trên ghế sa lông đứng lên.
“Nam Kiên, nếu anh dám tổn thương cô ấy dù chỉ là một sợi tóc, ông đây cũng sẽ lột da của anh ra.”
Nam Kiên bị lời nói của người được gọi là anh em của mình chọc cười.
Con mẹ nói Mẹ nó rốt cuộc là ai muốn giết ai hả, không có mắt à không biết nhìn à?
Đây chính là anh em tốt của anh đấy, sau khi có phụ nữ rồi cái hố đầu tiên chính là anh.
Con mẹ nói Con mẹ nó, con mẹ nó!
Triệu An cũng đứng lên theo, nói với Lục Gia Bách: “Tình hình không được tốt cho lắm, anh có nghe nói qua Nam Kiên đã từng đắc tội gì với Dương Tâm hay không?”
Lục Gia Bách chăm chú cau mày, trầm giọng nói: “Cô ấy nhiều thân phận như vậy, con mẹ nó ai biết Nam Kiên có từng đắc tội với cô ấy hay không?”
Hoắc Tư đứng lên, chen miệng nói: “Nhìn dáng vẻ này nếu như không phải thù giết bố, vậy cũng chỉ có thể là…… Các người nói sẽ không phải là Nam Kiên cái tên kia không quản tốt món đồ trong đũng quần kia, bay đến chỗ của Dương Tâm đem cô ấy cho……
Lời còn chưa nói hết, một chai rượu xé rách không khí bay thẳng về phía anh.
“Con mẹ nó.”
Hoắc Tư không dám tiếp tục nhìn nữa, vội vàng lách người ra một bên lùi ra xa một chút.
Mấy người bên này ầm ï một trận, bên kia cũng đã đánh được máy trăm chiêu.
Vốn dĩ cục diện rất cân bằng nhưng bây giờ bắt đầu bị đánh vỡ, Dương Tâm chậm rãi rơi vào thế bát lợi, cũng không phải chiêu thức của cô yếu hơn Nam Kiên, mà thể lực giữa nam và nữ có sự khác biệt.
Lục Gia Bách lo lắng nếu cô ấy cứ tiếp tục đánh như vậy chắc chắn sẽ khiến chính mình bị thương, cho nên anh vội vàng lách người vọt vào giữa hai người đang đánh nhau.
Chỉ ba chiêu anh liền tách được hai người đang đỏ mắt đánh nhau kia ra, sau đó vòng tay ôm chặt Dương Tâm vào trong lòng.
Nhìn cô đỏ bừng hai mắt, trong hốc mắt ẩn ẩn có tơ máu, trong lòng anh có chút hoảng hốt.
“Thả tôi ra.” Dương Tâm trở tay một cái một cái tát giáng xuống.
Lục Gia Bách cũng không ngăn cản, càng không tránh, đứng lù lù ở đó chịu một cái bạt tai.
“Ba” Một tiếng vang giòn.
Hoắc Tư nhịn không được sờ lên cái mũi, thọc cánh tay của Đoàn Ninh thấp giọng hỏi: “Thời điểm hai người bọn họ ở chung với nhau đều như vậy sao? ngày nào Lục chó điên cũng bị chị Tâm đè ra đánh?”
Đoàn Ninh liếc nhìn anh ta một cái, mở miệng nói: “Ngày nào anh cũng chạy đi theo phía sau mông của bọn họ anh liền biết.”
Một bàn tay quất lên khuôn mặt đẹp trai của Lục Gia Bách, cuối cùng cũng đã lôi lý trí của Dương Tâm quay lại.
Cô không giãy dụa nữa, tựa ở trong ngực Lục Gia Bách nhẹ nhàng thở hồn hến, lạnh giọng hỏi: “Anh ta là gì của anh?”
Lục Gia Bách nhíu mày, cân nhắc một chút, thử nói: “Anh em của anh, cái loại bái trời đất kết nghĩa anh em kia, đương nhiên nếu như anh ta có chỗ nào đắc tội với em, anh cũng có thể bảo anh ta quỳ xuống nhận lỗi với em.”
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Hóa ra dỗ dành vợ là phải dỗ như thé, vì để cho vợ nguôi giận ngay cả anh em cũng có thể bán.
Được lắm, Lục chó điên thật đúng là con chó ngoan sủng vợ II Nam Kiên trầm mặt nhìn Dương Tâm, âm thanh nặng nề hỏi: “Cô Dương, xin hỏi tôi đã đắc tội với cô chỗ nào?”
Không đợi Dương Tâm mở miệng, Lục Gia Bách đã trực tiếp đá một cú: “Nói chuyện với chị dâu lễ phép một chút.”
Khóe miệng Nam Kiên hung hăng co quắp hai lần, mẹ nó, cái gọi là anh em này không có cách nào tiếp tục làm được nữa.
“Phốc”
Dương Tâm lại phì cười ra tiếng, đuôi lông mày xinh đẹp khẽ nhếch, trêu ghẹo nói: “Anh đây quả nhiên lợi hại tôi đánh không lại anh, tôi nhận thua, xin tự giới thiệu một chút, tôi là Dương Tâm xin hỏi anh là?”
Sáu người đều ngơ ngác……
Không phải chứ chị Tâm, hóa ra chị không biết người ta vậy thì vì sao chị chạy lên liều mạng với người ta??
Dương Tâm nheo mắt che giấu sát ý dưới đáy mắt.
Vừa rồi là cô quá xúc động, người đàn ông này phải giết, anh ta cũng nên bị giết, nhưng không thẻ để cho anh ta phát giác ra cô là vì A Thương.
Lục Gia Bách đè ép sự phức tạp trong lòng xuống, nói với người phụ nữ đang nằm trong ngực anh: “Anh ta tên là Nam Kiên, chuyện lần này chính là anh ta bắt Dương Khai từ nước ngoài trở về, có Dương Khai trong tay, em liền có thể có bằng chứng bắt Bạch Trác.”
Dương Tâm hơi kinh ngạc nhìn Lục Gia Bách.
Cô nhận được điện thoại của người đàn ông này, nói muốn cô đến phòng trên tầng cao nhất Mị Sắc một chuyến, mà trong điện thoại cũng không nói là vì sao, không nghĩ tới hóa ra anh đã bắt được Dương Khai người phụ trách chế thuốc Đại Khắc.
“Vậy sao, vậy thì phải cảm ơn anh Nam đây rồi, nếu như tôi đoán không sai thì anh chính là người nắm quyền đời trước của thế lực đệ nhất toàn cầu “Ám Long”.
Còn người nắm quyền sau này, thì cô không biết, điều tra mấy năm nay cũng không tra ra được.
Lời cô vừa mới nói ra khỏi miệng, mấy người đàn ông trong phòng đều giật mình.
Ám Long rất bí ẩn, thân phận của Nam Kiên càng bí ẩn, người phụ nữ này làm sao biết được chuyện này?
Dương Tâm giống như nhìn ra được nghi ngờ của bọn họ, trong lòng không khỏi cười châm chọc.
Cô làm sao biết được ư?
Đương nhiên là A Thương nói cho cô biết rồi.
Tên này tốt xấu gì cũng là người đàn ông cùng chung giường chung chăn gối với A Thương, còn có một đứa bé, thân phận của anh, A Thương ít nhiều gì thì cũng phải biết một chút.