ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 287: Quán quân của cuộc thi parkour!

Ba bố con họ Lục nhìn lẫn nhau.

Lục Gia Bách nói: “Nghe đi, nghe xem anh ta nói cái gì.”

Dương Tâm gật đầu, đưa tay ra nhắn nút trả lời.

“Tôi là Dương Tâm.”

“Tôi đang tìm cô.”

Tiếng cười gằn độc ác của Bạch Trác truyền đến.

“Có thể nghe ra được trạng thái của cô Dương không ổn lắm nhỉ, tôi đoán nhé, giờ chắc lòng cô đang như lửa đốt, vì vậy nên giây thanh quản cũng bị ảnh hưởng.”

Dương Tâm khẽ cụp mắt xuống.

Không thể không nói y thuật của Bạch Trác đã trở nên rất cao siêu.

Nếu như tâm tình của anh ta chính trực, vẫn có thể xem như là một nhân vật cao siêu trong giới y học.

Chỉ tiếc là anh ta quá mức coi trọng danh lợi, đã đánh mắt bản tính của một người bác sĩ giữa cuộc chiến danh lợi rồi.

“Đúng vậy, anh Bạch hạ độc với con gái của tôi, giờ đây tính mạng của bọn nhỏ đang gặp nguy hiểm, lòng tôi có thể không như lửa đốt sao, nói ra cũng không sợ anh cười chê, mấy năm nay tôi đã gặp qua vô số sóng gió, nhưng khi biết được bọn trẻ không thể sống qua giờ này ngày mai thì đã hôn mê, vừa mới tỉnh lại đây thôi, giờ anh đã gọi điện đến rồi, thật là đúng lúc.”

“Ha.” Bạch Trác cao giọng mà cười lớn: “Đây mới là người vô danh mà tôi quen biết, nếu như cô vừa đến đây vừa khóc lóc cầu xin, tội lại cảm thấy là cô đang diễn trò. Được rồi, chúng ta cũng không cần nhiều lời làm gì, cứ nói thẳng hết đi. Xin hỏi bây giờ tôi có tư cách bàn điều kiện với cô Dương đây chưa?”

Dương Tâm dùng giọng điệu ôn hòa mà nói: “Tôi không muốn giương mắt nhìn con mình trúng độc mà chết.”

“Ha ha, được, vậy thì chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, cụ thể là như thế nào thì tôi sẽ gửi tin nhắn thông báo cho cô biết, tốt nhất là cô đừng có giở trò mèo gì, nếu không thì dù tôi thân bại danh liệt thì cũng phải lôi hai đứa con của cô chết cùng.”

Nói xong, trong loa truyền đến một chuỗi “tút, tút, tút”.

Dương Tâm nhanh chóng rời khỏi giao diện gọi điện mà vào trong một phần mềm định vị, cố gắng dùng phần mềm truy tìm dấu vét của mình để tìm kiếm vị trí của đối phương.

Nhưng đáng tiếc là cô thất bại rồi.

Nói cách khác đối phương đã mã hóa cuộc trò chuyện này rất nhiều tầng.

Thằng oắt chết tiệt!

Buổi tối, Dương Tâm nhận được một tin nhắn nặc danh, không cần đoán cũng biết là do Bạch Trác gửi đến.

Nửa tiếng sau, ở quảng trường Cò Trắng ở phía tây thành phố, nhớ rõ chỉ cho phép một mình cô đưa đồ đến, nếu như để tôi phát hiện là phía sau còn có ai đi theo nữa thì tôi sẽ lập tức phá hủy thuốc giải.”

Sau khi Dương Tâm đọc xong tin nhắn liền đưa điện thoại cho Lục Gia Bách, lạnh lùng mà nói: “Anh ta hẹn em gặp mặt, hơn nữa em dám chắc là quảng trường Cò Trắng sẽ không phải là địa điểm gặp mặt cuối cùng.”

Lục Gia Bách nhìn sang màn hình điện thoại, sau khi xem xong nội dung trong đó liền nhíu mày nói: “Chắc chắn anh ta có mục đích khác, nếu không thì không cần phiền phức như vậy, trực tiếp bỏ đồ đến một chỗ nào đó ở phía tây là được rồi.”

Dương Tâm nhíu mày, cười nhạo mà nói: “Em đoán anh ta xem trúng cơ thể này của em rồi, muốn lọt sạch mà… A”

Lục Cẩm áp sát đến hôn lên môi cô, làm cho cô nuốt lại những lời mà đang định nói ra.

Người phụ nữ đáng chết này, lại còn dám nói những lời này trước mặt anh, đây là thiếu đòn hả?

Được, vậy thì anh phải chỉnh một trận mới được, để cho cô biết ai mới là người đàn ông của mình.

Dương Tâm liếc xéo một cái.

Cô chỉ nói đùa chút thôi mà, sao người đàn ông này lại nghiêm túc như vậy?

Nhận thầy cơn tức đang lan quanh cơ thể của anh, cô cũng không dám chống cự lại, cứ tùy cho anh bắt nạt một lần.

Lục Gia Bách rời khỏi đôi môi mềm mại của cô nhưng vẫn cảm thấy chưa thỏa mái, trán áp sát với cô mà nói: “Anh tuyệt đối không cho phép tên đàn ông anfo mơ tưởng đến em, bảo bối, chúng ta đừng có chơi với anh ta nữa, cứ công bồ hết máy cái chứng cứ đó để cho anh ta thân bại danh liệt đi, sau đó anh sẽ phái người đi bắt anh ta, em không cần phải mạo hiểm như vậy đâu.”

Dương Tâm mím môi, do dư mà ông lấy eo của anh, ngước mắt lên nhìn anh mà than thở: “Tên kia là một tên điên, một khi chưa diệt được anh ta thì chúng ta sẽ phải nơm nớp lo sợ, nếu như cách này mà có thể dụ dỗ được anh ta ra ngoài, thì phải tiếp tục thực hiện, anh không cần phải lo lắng cho em, nếu như anh ta muốn làm gì em thì cũng phải xem xem anh ta có năng lực đó hay không đã.”

“Dương Tâm…” Lục Gia Bách ôm chặt eo cô, nghiên trăng mà nói: “Còn dám nói năng linh tinh, em chê vừa rồi còn chưa đủ hả? Có muốn anh đè em xuống mà giao lưu một chút không?”

Ách…

Dương Tâm sờ sống mũi.

Được thôi, tên này xù lông giương vuốt rồi, giờ mà không chuẩn bị tốt thì sẽ bùng nỗ mắt.

“Anh tin em đi, em có thể cầm chân anh ta được cho đến khi cứu viện của anh đến.”

Lục Gia Bách không nghe, lạnh lùng mà nhìn cô, gằn từng chữ mà nói: “Anh đi cùng với em.”

“Không được.” Dương Tâm nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức phản đối: “Bạch Trác mà biết anh đi cùng với em thì sẽ không xuất hiện đâu, vậy thì công sức chúng ta diễn kịch sẽ bỏ sông bỏ bể rồi, mặc dù hai đứa nhỏ không sao, nhưng bị một con côn trùng thối nhìn chằm chằm như vậy, thực sự là vô cùng khó chịu, đêm nay em phải đập chết anh ta.”

Lục Gia Bách trợn mắt mà nhìn cô, ánh mắt đầy hung tợn.

Dương Tâm không hề sợ hãi, ngửa đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt vô cùng kiên định.

Cuối cùng Lục Cẩm vẫn thua trận.

“Bỏ đi, đã nói là phải chiều chuộng em rồi, nghe lời em cũng là một loại cưng chiều em, anh đồng ý cho em đi đến nơi hẹn, nhưng mà em phải tự bảo vệ lấy mình, Dương Tâm, nếu như em không muốn nhìn thấy anh phát điên lên mà mắt khống chế thì cố mà đợi anh đi cứu em.”

Dương Tâm khẽ thở dài, ôm chặt lấy eo anh: “Yên tâm đi, đánh không lại thì em chạy, nói nhỏ cho anh biết là em đã từng là quán quân của cuộc thi Parkour đấy.”

Lục Gia Bách ngắn người, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Quán quân Parkour…

Người phụ nữ này lại ưu tú như vậy thế thì mấy người đàn ông như họ sống kiểu gì đây?

Bảy giờ rưỡi, Dương Tâm một mình lái xe rời khỏi khu điều trị.

Đúng tám giờ cô đã đến quảng trường Cò Trắng phía tây thành phó.

Đúng như cô đoán, đây không phải là địa điểm gặp mặt.

Cô đến quảng trường được mười phút thì điện thoại vang lên.

Lấy điện thoại ra nhìn, là Bạch Trác gửi một tin nhắn đến: ‘Xem như là cô hiểu chuyện, không đưa theo ai nữa. Lái xe đi về chỗ ngoại ô ở phía tây cách đây năm mươi mét, cô sẽ thấy một nhà xưởng bỏ hoang, dừng xe ở bên ngoài nhà xưởng rồi cô đi vào trong đó.”

Dương Tâm nhếch miệng cười.

Cô biết chắc đây chính là địa điểm gặp mặt cuối cùng.

“Được.’ Sau khi trả lời lại tin nhắn, cô lấy điện thoại ra ngoại cho Lục Gia Bách.

“Anh ta hẹn gặp em ở một nhà xưởng bỏ hoang ở khu ngoại ô phía tây cách đây năm mươi mét. Em lái xe đến đó mắt tầm ba mươi phút, đợi sau khi em gặp được Bạch Trác thì sẽ dùng tín hiệu để báo cho anh biết rồi anh hãi xuất phát, đừng có lo lắng cho em, em sẽ nghĩ cách đối phó với anh ta để câu kéo thời gian cho anh.”

Lục Gia Bách không nói nhiều, chỉ phun ra một chữ: “Được”

Dương Tâm biết anh khó khăn lắm mới nói ra được một chữ này, ép anh đồng ý cho cô đi mạo hiểm thực sự là có chút quá đáng, nhưng không còn cách nào khác, cô phải tự tay diệt trừ Bạch Trác.

Nửa tiếng sau, Dương Tâm đã đến đích.

Vừa xuống xe, cô lập tức cảm nhận được quanh đây tiềm ẩn rất nhiều mối nguy hiểm.

Xem ra tên đó đã chuẩn bị chu toàn được rồi, xem ra đêm nay sẽ không dễ dàng để cho cô rời đi rồi.

Vừa mới đi được hai bước liền đụng phải hai người vệ sĩ mặc đồ đen.

“Chờ chút, trước tiên để chúng tôi soát người cô đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi