ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 292: Bản hợp đồng chuyền nhượng cổ phần!

Lâm Thanh hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta.

“Ông tự nguyện đi đầu thú? Tôi thấy bệnh của ông bây giờ đã ăn sâu vào xương tủy rồi, rất có khả năng sẽ chết trong tù, cả đời ông đẹp đẽ như vậy, cam tâm có một kết cuộc thê lương như vậy?”

Bồ Trần cười khổ: “Không cam tâm thì sao, cho dù Trần Uyên có vào tủ thay tôi, thì chắc cậu cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, nên tôi khổ sở gì mà phải kéo con gái mình nhảy xuống hồ lửa để hủy hoại cả cuộc đời nó chứ?”

Lâm Thanh đột nhiên cười lên một cách dữ tợn, nhếch mày nói: “Trước lúc Trần Uyên vào ngục chắc sẽ đến cầu xin tôi tha cho ông, nói không chừng xem xét tình xưa nghĩa cũ tôi thật sự sẽ tha cho ông một lần, cô ta còn trẻ, ngồi tù vài năm ra tù vẫn có thể bắt đầu cuộc sống mới, còn không thì khác, gần đất xa trời, một khi vào tù thì sẽ không có khả năng sống sót mà trở ra.”

Bồ Trần đột nhiên ho kịch liệt, chống lầy mặt bàn mà đứng lên, sau đó hướng về phía Lâm Thanh cúi người xuống, thở hồn hến nói: “Tôi đã già đến từng này tuổi rồi, chết ở đâu cũng không quan trọng, vẫn mong cậu rộng lòng tha thứ, mà tha cho con gái tôi, tôi hứa với cậu sẽ chủ động đi đầu thú.”

Nói xong, ông ta quay người lấy chiếc cặp bên hông ra, ngón tay run run lấy ra một xấp tài liệu, nói tiếp: “Đây là bản chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Trần thị, chiếm năm mươi phần trăm cổ phần của công ty, bây giờ tôi dâng lên vô điều kiện cho cậu, từ hôm nay cậu chính là cổ đông lớn nhất của Trần thị, có được quyền quyết định cuối cùng, hy vọng cậu có thể nể tình mà đi ngăn cản cái hành động điên cuồng của Trần Uyên.”

Nói rồi, ông ta chống gậy đi về phía cửa phòng riêng, bước chân vô vọng, suýt chút nữa đã loạng choạng rồi cắm cúi về phía trước.

Ông quản gia ở bên cạnh thầy vậy nhanh chóng đi lên đỡ ông ta, ông chủ và người quản gia hai người từng bước từng bước đi ra khỏi phòng.

Lâm Thanh nhìn đường phố tấp nập ngoài cửa sổ, ánh mắt ảm đạm không rõ ràng.

Sau một lúc lâu đứng ở đó, anh ta mới bước đến cầm lầy bản chuyển nhượng trên bàn.

Nội dung là thật, chỗ lạc khoản cũng đã ký tên của Thời Khải, thậm chí con lăn tay, bản hợp đồng chuyển nhượng này đã có hiệu lực về mặt pháp luật.

Anh ta biết ý đồ của Thời Khải, chỉ cần giao vị trí quyền quyết định của Trần thị cho anh ta, anh ta mới có thể ngăn cản không để Trần Uyên tiếp tục pháp tội.

Xem ra lão già này cũng rất yêu thương bảo vệ con gái, vậy anh ta sẽ làm theo mong ước của ông ta mà cứu Trần Uyên, rồi…

Lâm thị mang đầy hận thù sụp đổ và chết chóc, một ngày anh ta cũng không dám quên, cũng không thể quên được.

Văn phòng chính của Lục thị.

Văn phòng thiết kế trưởng.

Lục Gia Bách đẩy cửa bước vào, thây Dương Tâm đang vùi đầu vào đồng tài liệu, lông mày cau chặt lại, giống như gặp phải vấn đề cực lớn, không nhịn được sự hiểu kỳ.

Trên thế gian này vẫn còn chuyện gì khiến người phụ nữ này giải quyết không được sao?

“Sao vậy? Có phải bí ý tưởng trong việc lập trình không?”

Dương Tâm cắn bút, lạnh nhạt nói: “Không phải, em đang nghiên cứu làm sao để thu mua Trần thị.”

Thu mua Trần thị?

Lục Gia Bách ngắn người, đi tới bàn làm việc và nghiêng người xem xét.

Nhưng không, toàn bộ đều là văn án thu mua.

“Sao em lại nghĩ đến việc muốn thu mua Trần thị? Anh nhớ ngay cả trang phục của Amy em còn chẳng thèm chăm sóc, toàn bộ đều giao cho đội vận hành.”

Dương Tâm ném cây bút trong tay, dựa vào cái ghế dựa ở đằng sau, lầm bẩm: “Em với Lâm Thanh từng nói chuyện, tên đó một lòng chỉ muốn tống chú Thời vào tù, em muốn phải cứu chú Thời mới bảo vệ Trần Uyên, mà bảo vệ được chú Trần thị sẽ bảo vệ được Trần thị.”

Lục Gia Bách thở dài, giơ tay mò mẫm đống tư liệu đó.

Dương Tâm tưởng anh muốn lấy lên đọc, cho nên không đề phòng, ai mà biết anh quay người trực tiếp ném vào máy cắt giấy.

“Ê, anh làm gì vậy, điên rồi sao?”

Cô nhảy qua bàn làm việc, định vội vàng tắt máy, nhưng bị Lục Gia Bách ngăn lại.

“Em đừng làm việc vô ích nữa, Trần thị đã là bảo vật trong túi của Lâm Thanh rồi, em có nỗ lực thế nào cũng bắt lực mà thôi.”

Dương Tâm trừng mắt nhìn anh, nghiến răng hỏi: “Anh không tin vào năng lực của em cho rằng em không thắng được cậu ta?”

“Không phải.” Lục Gia Bách dang tay ôm lấy cô, thở dài nói: “Năng lực của em anh đương nhiên là tin, nhưng lúc nãy anh vừa nhận được tin tức, nói ông Trần đã đem hết toàn bộ cỗ phần chuyển nhượng cho Lâm Thanh rồi.”

Dương Tâm ngắn người, nheo mắt nhìn anh: “Anh nói cái gì?”

“Thời Khải đã đem cổ phần của mình chuyển nhượng cho Lâm Thanh, Lâm Thanh bây giờ có nửa số cổ phần của Trần thị, một bước trở thành cỗ đông lớn của Trần thị, trong nội bộ công ty có quyền quyết định tuyệt đối.”

“Ông già đó điên rồi sao?” Dương Tâm nghiến răng nói: “Trần thị là cái dù bảo hộ duy nhất của nhà họ Trần, ông ta chuyển nhượng hết toàn bộ cho Lâm Thanh, không phải là đang tự đào hố chôn mình sao?”

Lục Gia Bách lắc đầu: “Không nhất định là vậy.”

Chị Dương trừng mắt với anh: “Có gì thì nói rõ hết một lần, đừng nói một nửa chừa một nửa.”

“Bây giờ có thể khiến Trần Uyên dừng lại hành động điên cuồng đó chỉ có Lâm Thanh, ông Trần giao quyền quyết định công ty cho Lâm Thanh, chính là nhờ cậu ta bảo vệ con gái Trần Uyên của mình, em làm những thứ này không phải cũng chỉ vì bảo vệ Trần Uyên sao, mặc dù cách thức hoie khác, nhưng kỳ vọng cuối cùng là giống nhau, nghe lời, đừng can thiệp vào chuyện của họ nữa, đều là người lớn cả rồi tự bọn họ sẽ biết xử lý cho tốt.”

Dương Tâm một lúc sau liền nản lòng, mệt mỏi nằm trong lòng anh, thở dài nói: “Cách làm của ông Trần quả thực thích hợp hơn, nhưng Lâm Thanh sẽ đồng ý sao? Cậu ta một lòng chỉ muốn để bố Trần vào tù, sao lại…”

Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, sao khi trầm mặc một lúc liền hỏi thử: “Bố Trần dự định chủ động ra đầu thú, dừng tính mạng của mình để bảo vệ Trần Uyên?”

“Chắc là vậy, ông ta muốn nhờ Lâm Thanh bảo vệ Trần Uyên, thì đành phải hy sinh bản thân mình…”

“Vậy em…”

Lục Gia Bách giơ tay bịt lấy miệng cô, lắc đầu nói: “Dương Tâm, đừng đồng cảm với bố Trần, nếu ông ta không thẹn với lòng, thì sao lại sợ hãi sự báo thù của Lâm Thanh? Ông ta sợ cấp dưới không trung thành, bị Lâm Thanh nắm được chứng cứ, ân oán giữa bọn họ, để bọn họ tự giải quyết đi, chúng ta không thích hợp nhúng tay vào.”

Nói xong, anh không để cô Trần gian suy nghĩ lung tung, lập tức kéo tay cô đến văn phòng, để cô ngồi trên ghế xoay: “Em thử lập trình xem sao, để anh xem xem bản thân có thể để em chỉ chỏ không.”

Dương Tâm bát lục cười lên, cô ấy biết kỹ năng đánh tính của Lục Gia Bách, nói không chừng thực sự có thể giúp cô.”

“Đúng rồi, bây giờ Bạch Trác đã thát thủ rồi, anh dự định khi nào vạch trần thói đạo đức giả của Dương Nhã, để cố ta chịu sự trừng phạt đáng có?”

“Không vội.”

Lục Gia Bách chỉ trả lời hai từ.

Đợi người phụ nữ này dẫn theo hai đứa con chuẩn bị bỏ trốn thì hẳn vạch trần cũng không muộn, cho cô ta một bắt ngờ.

Cơ sở y tế.

Trong phòng bệnh.

Dương Tùy Ý ghì vai em gái, đè cô bé xuống ghế sô pha.

“Em gái, có chuyện này anh cảm thấy là phải nói với em một tiếng, để trong lòng em có đáp án.”

Cô bé chớp mắt cười toe toét: “Cứ nói thẳng đi, sao nghiêm túc đến như vậy?”

Dương Tùy Ý hít sâu một hơi, có hơi chán nản nói: “Chúng ta đã có lỗi với bố, Lục Gia Tân đó căn bản không phải bố của chúng ta.”

Nụ cười trên khuôn mặt của cô gái nhỏ khựng lại: “Anh à, anh đang nói đùa, nhưng trò đùa này chẳng buồn cười chút nào. Em làm công chúa của nhà họ Lục vẫn chưa đã đâu, nên em không muốn mắt đi thân phận cao quý này. “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi