Chương 294: Dương Thành và Dương Tâm có phải là bố con ruột hay không?
Sét đánh ngang tai!
Ánh mắt Trần Uyên hiện lên vẻ sợ hãi.
Cô nhanh chóng bước tới trước mặt Lâm Thanh nắm chặt cỗ áo của anh ta tức giận nói: “Anh đã làm gì bố tôi?”
Lâm Thanh hơi cúi đầu, đôi mắt hiện lên sự ác độc.
Đến lúc quan trọng không ngờ người phụ nữ này vẫn che chở người nhà họ Trần như vậy.
Thôi được, anh ta cũng không cần phải giơ cao đánh khẽ với cô.
Anh ta giơ tay đẩy cô ra xa bốn mét trơ mắt nhìn lưng cô đụng vào mép bàn làm việc sau đó trượt xuống ngã ngồi ở trên sàn nhà vì đau đớn.
“Dọn đẹp sạch sẽ.” Giọng nói vô cùng lạnh nhạt phát ra từ trong kế răng.
Một giây sau tất cả cổ đông ở trong phòng họp bị mấy vệ sĩ mặc áo đen xách ra ngoài.
Cửa xoay đóng lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh nhìn người phụ nữ đang ngồi ở dưới đất thản nhiên nói: “Giám đốc bộ phận tài chính của tập đoàn Trần thị tham ô công quỹ phi pháp với ý đồ điều khiển thị trường chứng khoán của Trần thị nên tôi đã cử người đưa ông ta tới cục tư pháp.”
Trần Uyên bỗng nhiên ngước mắt nhìn anh ta với vẻ không dám tin: “Không, không không, tham ô công quỹ chính là…”
“Bốp.”
Cô còn chưa nói xong đã phải nhận một cái tát vang dội.
Sau khi Lâm Thanh tát cô một bạt tai thì đưa tay nhấc cô từ dưới đất lên đẩy cô lên bàn hội nghị tức giận nói: “Con mẹ nó cô muốn đi ngồi tù như vậy sao?”
“Có phải cô cảm thấy cô đi tù rồi thì tôi sẽ tha cho bố của cô không? Tôi nói cho cô biết tôi chẳng những sẽ không bỏ qua cho ông ta trái lại sẽ trả thù càng nặng hơn.”
Trần Uyên ôm khuôn mặt bỏng rát chậm rãi quay mặt đi.
Lâm Thanh nhìn dáng vẻ của cô lúc này với vẻ mặt tàn nhẫn, cảm thấy sự chói mắt chết tiệt.
Trước kia Trần Uyên mặc váy trắng tóc dài phấp phới, sạch sẽ không nhiễm bụi bản.
Lại nhìn cô lúc này.
Mái tóc ngắn màu rượu vang đỏ, trang điểm đậm đâu còn dáng vẻ như thuở thiều thời?
“Cô nghe rõ cho tôi, lần này người tham ô công quỹ phi pháp chính là giám đốc tài chính của Trần thị không liên quan gì tới cô, nếu như cô dám phô trương chạy tới cục tư pháp nhận tội thì tôi sẽ làm cho anh trai cô chết ở trong tù, cô có nghe thấy hay không?”
Ánh mắt Trần Uyên rơi vào trên khuôn mặt đẹp đế mà nham hiểm của anh ta khàn giọng hỏi: “Anh có ý gì? Điều kiện bảo đảm của tôi là gì? Nhà họ Trần phá sản sao? Hoặc là làm cho bố tôi phải sống quãng đời còn lại ở trong từ?”
Lâm Thanh đưa tay vỗ khuôn mặt của cô cười giễu nói: “Chúng ta đổi cách chơi, tôi có thể không đưa bố cô vào tù nhưng cô chắc chắn phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
Trần Uyên hình như đã đoán ra suy nghĩ của anh ta, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Thế nào, đoán được ý định của tôi sao, không cần phải nghỉ ngờ, đúng như cô nghĩ làm người tình của tôi cho đến khi tôi ngán mới thôi.”
“Âm ầm.”
Trần Uyên cảm tháy cả thế giới của bản thân sụp đổ.
Cô rưng rưng nhìn anh nức nở nói: “Thực sự muốn sỉ nhục tôi như vậy sao? Dùng loại thân phận này để làm nhục tôi anh sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”
Lâm Thanh cười, cúi người tiến đến bên tai cô nói: “Cô cho rằng tôi chỉ định dùng loại thân phận này để làm nhục cô sao? Trần Uyên cô thấy tôi quá lương thiện rồi, tôi cảm thấy rất hứng thú với cơ thể này của co.
Trần Uyên nhìn anh ta với vẻ mặt ngạc nhiên, cả người không thể ức chế được run rấy: “Anh, anh đã kết hôn rồi…”
Lâm Thanh cười giễu: “Bây giờ người đàn ông thành công nào mà không nuôi một vài người tình ở bên ngoài chứ? Cô cho rằng tôi sẽ quan tâm tới chuyện có tận tâm với hôn nhân hay không sao? Từ sau khi bố cô đưa tôi lên giường của mẹ kế thì cuộc đời của tôi xem như đã bị bóp méo rồi, những lời bàn tán không thể chịu nổi nhất mà tôi cũng có thể chấp nhận thì cô cho rằng tôi sẽ sợ phải mang tiếng là không chung thủy trong hôn nhân sao?”
Nói xong anh ta chậm rãi đứng thẳng người bước ra cửa: “Từ hôm nay trở đi Trần thị sẽ do tôi quyết định, tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ những lời tôi vừa nói, nếu như cô đồng ý với yêu cầu của tôi thì bố cô có thể bình yên đợi ở trong biệt thự của nhà họ Trần, nếu như cô không đồng ý thì cục tư pháp sẽ tự mình đến nhà chào hỏi.”
Trần Uyên nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng, nước mắt lăn dài trên má.
Quanh đi quần lại lượn quanh một vòng cuối cùng vẫn không thẻ thoát khỏi sự hiểu lầm của số mệnh?
Trụ sở chính của Lục Thị.
Phòng chủ tịch.
Dương Tùy Tâm từ bên ngoài xông vào.
Cô gái nhỏ mặc váy công chúa ngạc nhiên nhìn những người đàn ông phụ nữ mặc đồ vest đi giày da ở trong phòng sờ lên mũi cười nói: “Đang bận sao, dường như cháu đến không đúng lúc.”
Ánh mắt tổng giám đốc Lục lập tức trở nên dịu dàng nói với giám đốc của một vài bộ phận: “Mọi người đi ra ngoài trước đi, ba giờ chiều lại đến phòng chủ tịch tìm tôi.”
“Vâng.”
Lục Gia Bách đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc bước tới cửa đóng cửa ban công lại sau đó ngồi xổm ở trước mặt con gái đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hỏi: “Có việc gấp tìm chú sao?”
Cô gái nhỏ lập tức nghiêng đầu đánh giá sau đó nhếch miệng hỏi: “Anh nói chú là bố cháu có đúng không?”
Lục Gia Bách nhíu mày xoa đầu của cô rắt trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, bố là bố của con.”
Cô gái nhỏ khẽ đảo tròng mắt: “Vậy chú có thể tổ chức buổi lễ Oscar ở Hải Thành được không?”
Bồ ruột nhíu mày hơi nghỉ ngờ nhìn cô bé: “Buổi lễ này vẫn luôn được tổ chức ở Mỹ, đến lúc đó bồ có thể đi tham gia với con nên không cần phải chuyển đến Hải Thành.”
“Hừ.” Cô gái nhỏ khoanh hai tay trước ngực vềnh mũi lên trời: “Cháu không có chút địa vị nào ở trong lòng chú cả, người bố ruột này không cần cũng được.”
Nói xong cô bé xoay người xông về phía cửa Lục Gia Bách vội vươn tay giữ cô bé lại kéo vào trong ngực : “Sao có thể chứ, con có trọng lượng trong lòng bố hơn hai anh của con nhiều, bố có thể không cần hai tên nhóc kia nhưng tuyệt đối sẽ cần con, ngoan nói cho bồ biết tại sao con muốn tổ chức buổi lễ Oscar ở Hải Thành.”
“Bởi vì chú chuyển buổi lễ tới Hải Thành thì cháu có thể xem được địa vị của cháu và Dương Tâm ở trong lòng chú có như nhau hay không.”
Tổng giám đốc Lục không khỏi bật cười.
Hóa ra là như vậy.
“Nhưng mà đây không phải là vấn đề quan trọng nhất, quan trọng nhất là cháu khoác lác với một bạn khác rằng bố cháu rất giỏi, bố có thể tổ chức buổi lễ Oscar ở Hải Thành nhưng bạn ấy không tin, bạn ấy nói cháu đang mơ mộng hão huyền, chú nói xem chú có muốn giúp con gái xả cơn tức này không.”
Lục Gia Bách cười gượng.
Anh có thể từ chối được sao?
Nếu như anh từ chối thì đoán chừng cô bé này sẽ xoay người chạy tới chỗ của Trần Tuần.
“Được, không phải chỉ là tổ chức buổi lễ Oscar ở Hải Thành thôi sao, bố sẽ cử người đi tạo mối quan hệ để thỏa mãn mong muốn của con.”
Cô gái nhỏ nở nụ cười.
Dường như bố ruột này có năng lực nhưng cô bé vẫn chỉ nhận bố Trần mà thôi.
Biệt thự nhà họ Dương.
Trong phòng khách.
Tôn Bích Như thấy người phụ trách phòng y tế từ bên ngoài đi vào thì vội vàng từ trên ghế salon đứng dậy.
Ba ngày trước bà ta lấy được mẫu máu của Dương Thành và Dương Tâm ở trong ngân hàng máu nên đã yêu cầu trưởng phòng y tế làm xét nghiệm quan hệ bố con, hiện tại đã có kết quả.
“Thế nào, Dương Thành và Dương Tâm có phải là bố con ruột hay không?”