Chương 304: Chủ ý quá đê tiện!
Phong sát?
Hoắc Tư vừa ngồi ngay người lên, ngưng giọng hỏi: “Cô phạm phải chuyện gì?”
Chị Hoa mím môi, sau khi do dự một lúc, cắn răng nói: “Tờ báo thời trang thời thượng dốc hết toàn bộ tài nguyên của công ty vào để đưa cô ấy trở thành siêu sao, chính là vì muốn cô ấy có thực lực trở thành nữ hoàng điện ảnh Oscar. Nhưng anh cũng biết, ở trong giới này trừ khi là đi bán thân theo quy tắc ngầm để được vị trí nếu không làm gì có may mắn nào đi nói chuyện? Vòng nguyệt quế mấy năm gần đây của ảnh hậu đều là rơi vào tay của cô Ruth, đó là một điển hình gái làng chơi, Nhiễm Nhiễm là sao có thể đấu thắng cô ta chứ?”
Hoắc Tư không ngốc, cô ta đều nói rõ ràng như vậy rồi, anh ta nếu như còn không nghĩ thông then chốt đó thật sự có thể đi chết rồi.
“Ý của cô là giải nữ hoàng điện ảnh Oscar lần này ngầm mặc định là Ruth?”
Chị Hoa gật đầu: “Điện ảnh và truyền hình toàn cầu lên tiếng rõ ràng đều nói vậy thì chắc ông Hoắc cũng nghe nói rồi, ảnh đề hậu năm nay sẽ làm nam và nữ diễn viên chính trong tác phẩm đồ sộ “Thời gian xuyên không”.
Tác phẩm này chính là tác phẩm tiêu biểu đề cử giải văn học của đại thần Như Mộng, có một tập thể fan vô cùng khổng lồ, Ruth làm sao có khả năng bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Cô ta và vợ của chủ tịch tập đoàn LG là bạn thân, giải thưởng nữ hoàng điện ảnh năm nay ngoài cô ta ra thì không thể là ai khác.”
Hoắc Tư liền nhắm hai mắt lại, lạnh lùng nói: “Cấp cao của truyền thông thời thượng chính là bởi vì điều này mà gây áp lực cho Diệp Nhiễm? Còn nghiêm lệnh cô đoạt được giải thưởng nữ hoàng điện ảnh năm nay, nếu không sẽ phong sát cô ta?”
“Đúng vậy.” Chị Hoa khẽ gật đầu, than thở: “Nhiễm Nhiễm giữ mình trong sạch, không chịu ở trong giới chịu quy tắc ngầm với các ông chủ lớn, anh Hoắc nếu không chịu ra tay giúp cô ấy thì cô ấy chỉ có thẻ…”
Hoắc Tư khoanh tay lại.
Cắt đứt lời cô ta chưa nói xong.
“Được, chuyện này tôi đồng ý, cô đi ra ở cùng với Diệp Nhiễm, đừng để cô ấy làm ra chuyện gì ngu ngốc, cô ấy nếu muốn vì cái giải thưởng rách này mà bán mình đi, ông đây giết chết cô ấy.”
Chị Hoa trong mắt lóe một vệt mừng rỡ.
Cô ta đã điều tra qua.
Vị cậu chủ lớn họ Hoắc này là bạn tốt với người nắm quyền lực tập đoàn tài chính Lục Thị Lục Gia Bách, nếu như anh ta có thể mời được tổng giám đốc Lục ra mặt, vậy thì giải hưởng nữ hoàng điện ảnh Oscar năm nay rơi vào nhà ai cũng không thể dự đoán được.
“Cảm ơn anh Hoắc, tôi sẽ trông giữ cẩn thận Diệp Nhiễm, không để cho cô ấy làm ra chuyện điên rồ.”
Quán trà.
Bên trong phòng tao nhã.
Phó Đức Chính lấy một tờ séc đây lên trước mặt Lê Vãn Trinh, gật đầu nói: “Đây là chút bồi thường nhà họ Phó cho hai mẹ con cô, vẫn là mong cô Lê đừng chê ít.”
Lê Vãn Trinh nhìn thấy tắm séc mười một con số trước mặt, khóe môi hơi cong lên một vệt châm biếm: “Phí bịt miệng có 30 tỷ, nhà họ Phó thực sự là có cây bút giỏi, không hỗ là sắp đăng lâm với gia tộc quyền lực nhất. Đáng tiếc tôi đây con gái thứ nhà họ Lê lại không thiếu tiền, anh Phó dùng cách này không mua chuộc được tôi.”
Nói xong, cô đưa tay ra mò lấy tắm séc, ngay trước mặt Phó Đức Chính xé ra.
Phó Đức Chính mắt nheo lại nhìn cô ấy, nhíu mày hỏi: “Cô Lê đây là có ý gì? Không định rời khỏi thành phố Hải Hà sao, chuẩn bị tiếp tục dây dưa với Triệu An sao? Vậy tôi có thể khẳng định nói với cô rằng, cuối cùng cái kết thảm nhận về chính là cô.”
Lê Vãn Trinh cười lạnh, giễu cọt nói: “Người đàn ông đã dùng qua rồi tôi tại sao lại phải lưu luyến? Nếu cô Phó đã thích như vậy, thì tôi nhường cho cô ta.
Anh Phó, anh cũng phải khuyên nhủ em gái anh hãy canh chừng người đàn ông của chính mình, em rễ anh nếu như còn dám đến quấy rầy mẹ con chúng tôi, tôi nhất định sẽ quấy nhiễu đến cuộc hôn nhân của bọn họ.”
Dứt lời, cô ấy đứng dậy mò lấy túi xách ở trên bàn đi bước ra phía cửa “Tôi và con trai tôi tối nay sẽ rời khỏi đây, không cần anh Phó phải lao tâm khổ tứ đuổi chúng tôi.”
Phó Đức Chính mắt híp lại nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, vẻ mặt kỳ lạ.
Em gái của anh ta nếu như được một nửa độc lập như người phụ nữ này, ít nhất cũng không bị một người đàn chốt đến gắt gao vậy.
Nếu so sánh, sự khác biệt giữa hai người bọn họ quả là quá rõ ràng.
Nếu như để anh ta chọn, anh đại khái cũng sẽ chọn loại con gái độc lập tự cường.
Cùng lúc đó.
Biệt thự nhà họ Lê.
Hai thằng nhóc lén lút lẻn vào phòng ngủ của Lê Vãn Trinh.
“Dương Tùy Ý, cậu xác định có thể làm được giấy kết hôn sao? Hai người trong cuộc không đến trình diện, nhân viên của cục dân chính chắc cũng sẽ không thụ lý đâu.”
“Nói ít thôi.” Dương Tùy Ý vừa lục tìm ở trong vali vừa nói: “Đây không phải là vấn đề mà cậu nên suy nghĩ, mau chóng tìm cho tôi quyển số hộ khẩu.”
Sau khi cậu chủ nhỏ Giang lật tìm, bỗng nhiên động tác dừng lại, không biết nhớ đến điều gì, hai mắt liền tỏa sáng.
“Ò, cậu chủ nhỏ hình như nhớ đến so với làm giấy kết hôn còn có biện pháp ổn thỏa hơn.”
Tiểu Tân nhíu mày nhìn cậu bé, im lặng đợi câu sau của cậu bé.
Dương Tùy Ý lại nói: “Cậu nói xem, mẹ cậu và bố cậu hẹn đến khách sạn để lăn cái ga trải giường, sau đó sắp xếp nhóm phóng viên đi chụp ảnh, đưa chuyện ăn chơi của hai người bọn họ ra ánh sáng, thì nhà họ Phó sẽ không cần bó cậu làm con rễ nữa?”
Thật là chủ ý thối!
Tiểu Tân mò lên giường lấy gối đập vào cậu nhóc: “Cút đi, nếu muốn hãm hại thì hãm hại chính bố mẹ của cậu đi, đừng gieo vạ vào nhà tôi.”
Trụ sở chính Lục Thị.
Văn phòng tổng giám đốc.
Hoắc Tư hai tay chống ở trên bàn làm việc, tự cười nhìn ở chiếc ghế xoay của tổng giám đốc Lục.
“Anh em trước mắt, gặp khó khăn một câu nói thôi, có giúp hay không?”
Lục Cầu lạnh lùng liếc nhìn ông ta cười nhạo nói: “Chuyện phụ nữ của mình cũng không giải quyết được, mắt mù vẫn không nhìn ra thân thế ưu việt như thế, cậu tốt nhát vẫn là chạy về Tam Giác Vàng đi, đừng ở trước mặt ông đây mà làm mắt mặt xáu hổ nữa.”
Ôi..
Hoắc Tư ngoác miệng, nói thầm: “Đây không, làng giải trí chính là khuyết điểm của tôi, giao thiệp của tôi đều tập trung trên con đường này, đặc biệt là ở Tam Giác Vàng, anh nếu như muốn đặt loại thuốc tiên dục có thể chết kia, tôi lập tức làm cho anh.”
Tổng giám đốc Lục khóe miệng mạnh mẽ giật lên hai phát.
Anh lại không phải chán sống, không có chuyện gì lại đi gặm cái loại thuốc có thể gây nghiện làm gì chứ?
“Diệp Nhiễm, đúng không, được, tôi lát nữa sẽ gọi điện cho phía Oscar, để bọn họ giữ lại giải thưởng rách cho người phụ nữ của cậu, còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có thì cút đi, vợ tôi không vui khi nhìn thấy bộ mặt này của cậu đâu.”
Hoắc Tư đang chuẩn bị chửi ầm lên, bỗng liền phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Chuyện này thật có thể giải quyết? Gọi điện là có thể giải quyết được sao? Lục Cầu, cậu đừng có đùa giỡn đó, đây là liên quan đến tiền đồ của Diệp Nhiễm đó.”
Lục Cầu không nói nhiều lời, một từ “Cút!”
Cảnh đêm ở quán bar.
Dương Tâm vội vàng đến, đẩy phòng riêng ra trong nháy mắt một mùi nồng nặc rượu cay xộc vào trước mặt.
Cô theo bản năng liền nhíu mày lại.
Mắt nhìn một lượt khắp trong phòng, cuối cùng dừng lại ở một người Huyền Cẩn đang nằm nghiêng trên sô pha.
“Huyền Cần, sao cô lại uống nhiều rượu như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cô gái men say mông lung chậm rãi mở mắt ra, sau khi nhìn Dương Tâm, quái gở tức giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì cô còn không rõ sao? Hay là cô cao quý nên quên chuyện rồi, tự mình một tay đạo diễn ra vở kịch nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Dương Tâm nhíu mày, đưa tay đỡ cô ta “Huyền Cẩn, em uống say rồi, chị coi như là em say rượu ăn nói lung tung, đứng dậy đi, chị đưa em về nhà.”
“Tôi không say.” Huyền Cẩn bỗng đẩy tay cô ra “Tôi không muốn nhìn thấy bộ mặt dối trá làm bộ làm tịch của cô, cô đi đi.”
Dương Tâm không có sự chuẩn bị, chân chao đảo một cái, ngã trên mặt đất.