ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

 

Chương 314: Đã kết hôn, đã làm vợ chồng rồi!

Nữ nhân viên sửng sốt.

Nghĩ thông tin nhập sai nên nhân viên kiểm tra lại và bám OK, nhưng kết quả vẫn là “đề xuất không thành công.”

Nhân viên đơ ra một lúc và tìm kiếm tên Triệu An, và tìm thấy trạng thái đăng ký kết hôn của anh trong hệ thống.

“Điều này…”

Nữ nhân viên bán tín bán nghỉ nhìn màn hình máy tính, vươn tay gọi nam nhân viên bên cạnh, run giọng hỏi: “Tôi, tôi có bị lóa mắt không, anh xem lại giúp tôi.”

Nam nhân viên cúi xuống xem, thì cái miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng vào.

“Cái này, cái này, cái này…Giám đốc, đến xem một chút, tình hình của anh Triệu có vẻ không ổn lắm.”

Người phụ trách không khỏi cười thầm, trong đầu từ từ nảy ra một ý tưởng tồi tệ.

Anh ta sải bước sau họ, và sau khi nhìn thấy nội dung trên màn hình máy tính, mặt anh ta tái đi.

Làm thế nào có thể được?

Cái này, cái này, cái này, làm sao có thể?

Chuyên mục vọ/chồng của Triệu An làm sao mà có người rồi?

Tại sao anh ta có trạng thái kết hôn?

“Các người có phải làm sai điều gì không?”

Nữ nhân viên mím môi run rẫy nói: “Không sai, không thể nhầm được. Cô xem, trên đó có một tấm ảnh của anh Triệu. Làm sao có thể nhầm được?”

“Ừ, nó cũng làm tổn hại đến con dấu chính thức của cục dân chính của chúng tôi. Không thể sai được.”

Người phụ trách bắt đầu ấp úng lắc đầu.

Vốn dĩ, việc vặt này là một cơ hội tuyệt vời để làm quen với cô ta, chỉ cần làm xong, cô Phó này còn không nghĩ tới ân huệ của anh ta sao?

Nhưng bây giờ, ngạc nhiên vui mừng biến thành kinh hãi, nếu cô Phó biết rằng cục dân chính của họ đã đăng ký kết hôn cho anh Triệu An, cô ta liệu có muốn lấy đầu của anh không?

“Chuyện gì vậy?” Phó Linh Ngọc trầm giọng hỏi.

Cô ta không ngốc, làm sao có thể không nhìn ra hành vi kỳ quái của những người này?

Người phụ trách rùng mình, lộ vẻ xáu hổ: “Cô Phó, hệ thống đăng ký của cục dân chính có gì đó không ổn, tôi sợ hôm nay không ghi được thông tin, nếu không tôi sẽ tới xử lý cho cả hai người vào ngày mai.”

Phó Linh Ngọc hừ lạnh, thực sự xem cô ta là một bông hoa trong nhà kính sao, cô ta không hiểu sự gian xảo của lòng người sao?

“Đưa máy tính cho tôi…”

“Điều này…”

Phó Linh Ngọc không muốn nói nhảm với anh ta, hai tay nắm lấy máy tính, cúi đầu nhìn, khuôn mặt xinh xắn thay đổi với tốc độ có thể nhìn thầy bằng mắt thường.

Cô ta đã thấy gì?

“Đã cưới.”

“Lê Văn Trinh.”

Triệu An và Lê Văn Trinh đã nhận giấy đăng ký kết hôn.

Anh ta đã lấy giấy đăng ký kết hôn với con tiện nhân đó.

Sau đó anh ta đưa cô ta đến cục dân chính để làm gì?

Để họ coi cô ta như một trò đùa?

“Triệu An, anh, anh…”

Triệu An nhìn thông tin trên màn hình, lông mày kiếm nhíu chặt.

Khi nào anh ta và Lê Văn Trinh làm giấy đăng ký kết hôn?

Tại sao anh ta không biết?

Cùng lúc nghi ngờ, một thoáng vui mừng dâng lên trong lòng anh ta.

Nhưng anh ta không dám kích thích Phó Linh Ngọc vào lúc này, Tiểu Ân vẫn đang chờ xương tủy cứu mạng.

“Anh không làm chuyện này. Nếu là anh, hôm nay anh sẽ không đưa em đến cục dân chính. Linh Ngọc, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, nên anh sẽ không lừa dối em như vậy, đúng không?”

Phó Linh Ngọc hít sâu một hơi, đập nát máy tính trên bàn, trừng mắt nhìn người phụ trách đối diện, nghiền răng nghiền lợi nói: “Nghe chưa? Anh Triệu nói anh ấy không đến cục dân chính đăng ký. Vui lòng giải thích lý do tại sao tên của Lê Văn Trinh lại xuất hiện trong cột vợ chồng của chồng sắp cưới của tôi?

Nếu các người không thể cho biết lý do tại sao, chỉ cần đợi bị điều tra và bị phạt vì hành vi bất chính.”

Người phụ trách loạng choạng và trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.

Anh không nghỉ ngờ gì về mánh khóe của cô Phó này cả.

Cô ta nói rằng nếu anh ta bị điều tra và bị phạt vì hành vi bắt chính, thì anh ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù.

“Cô, cô cho tôi ba ngày, không, một ngày, một ngày, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân chuyện này, cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”

Phó Linh Ngọc mặt mày ủ rũ, cô ta muốn khiển trách nhưng Triệu An đã ngăn cô ta lại.

“Chúng ta hãy đi về và cho anh ta một thời gian để điều tra. Anh tin rằng anh ta sẽ cho chúng ta một lời giải thích hợp lý.”

Ngày hôm sau.

Quán cà phê góc phó.

Gần cửa sổ.

Dương Tâm nhướng mày nhìn người đàn ông mặc đồng phục.

“Tôi tự hỏi anh Phó đang yêu cầu tôi làm gì?”

Phó Đức Chính vội vàng rót một tách cà phê đưa cho cô: “Không vội, cô nếm thử cà phê ở đây trước đi.”

Dương Tâm hơi nheo mắt lại.

Cô chưa bao giờ tiếp xúc với các thành viên trong quân đội, theo cô ấy, người trong quân đội nên thẳng thắn, không thích đi đường vòng, chứ đừng nói đến thủ đoạn.

Nhưng đứa trẻ diễm phúc trước mặt lại mang đến cho cô một cảm giác bí ẩn, cô hoàn toàn không thể chạm vào anh ta.

Sau khi thưởng thức một lúc, cuối cùng người đàn ông bên kia cũng lên tiếng:”Cô Dương đúng là cao thủ. Cô đã hack hệ thống đăng ký kết hôn của cục dân chính bằng tài khoản của Quỷ Sát và đăng ký kết hôn cho Triệu An và Lê Văn Trinh.”

Cái gì?

Dương Tâm trợn to hai mắt.

Cô ấy đã hack hệ thống của cục dân chính và thậm chí đăng ký kết hôn cho Triệu An và Lê Văn Trinh khi nào?

Sau khi suy nghĩ, cô chợt hiểu ra.

Dương Tùy Ý…

Không phải đoán nữa, nó chính là một điều tốt mà con trai cô đã làm.

Nhưng tại sao cậu nhóc lại làm điều này?

Một lý do.

Tiểu Tân biết thân phận của anh ta, vì vậy đã yêu cầu cậu bé làm như vậy.

“Phương pháp của anh Phó tốt quá, tôi làm như vậy rất bí mật, không ngờ lại bị anh để ý.”

Phó Đức Chính híp mắt: “Không sai, phản ứng của cô vừa rồi nói cho ta biết đây không phải là cô làm, Dương Tâm, cô đây là che đậy người làm.”

Dương Tâm trong lòng chùng xuống.

Thật là một người đàn ông sắc sảo và thông minh, người đàn ông họ Phó này thực sự đáng sợ.

Cô ấy dường như đang chạm vào một sự tồn tại rất giỏi.

“Đã sử dụng tài khoản của Quỷ Sát, nên chuyện này cuối cùng chỉ có thể trông cậy vào tôi, không phải sao? Nhưng có thể khiến anh Phó thắt vọng rồi, cậu không thể làm cảm động tôi, ít nhất cậu không thể làm cảm động tôi về cuộc thi lập trình quốc tế.”

Dương Tâm chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Nếu không có việc gì, tôi đi trước. Cà phê rất ngon, anh Phó từ từ tự mình thưởng thức.”

Nói xong, cô đi về phía cửa.

“Chờ đã.” Phó Đức Chính bảo cô dừng lại. “Hôm nay tôi mời cô ra ngoài không phải để hỏi tội, mà là để nói chuyện với cô về cuộc thi lập trình quốc tế.”

*Ò?” Dương Tâm nhướng mày: “Không biết anh Phó có tư cách gì mà nói chuyện cơ mật với tôi như vậy?”

Phó Đức Chính ngước nhìn cô, nói từng chữ: “Quốc gia đã cử tôi đến Hải Thành để phụ trách trò chơi này. Họ muốn tôi theo dõi các thí sinh của tham gia ở đây. Không biết lý do này đã đủ chưa?”

“Cô Dương không cần cảm thấy áp lực, tôi sẽ chỉ dẫn cô trong bài kiểm tra tiếp theo. Chỉ cần cô giành được vinh quang về cho đất nước và viết được sản phẩm hoàn chỉnh thì việc hack cơ sở dữ liệu của trước đây của cô sẽ bị xóa sổ…”

Trụ sở chính của Tập đoàn họ Lục.

Lục Gia Bách nhìn phòng làm việc đối diện, cau mày hỏi: “Dương Tâm đã gặp ai? Tại sao còn chưa quay về?”

Đoàn Ninh trợn mắt một cái, nói không nên lời: “Không phải công phu lâu ngày không dùng hay sao, còn việc nóng lòng? Theo tôi thấy, anh ghim cô ấy ở thắt lưng cho rồi.”

Lục Gia Bách nhìn liếc qua với con mắt lạnh lùng.

“Dừng, tôi nói, tôi nói thì là xong rồi sao, cô ấy đến gặp Phó Đức Chính.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi