Chương 355
Sau đó, cô ta đứng dậy xách túi xách định rời đi và để lại câu nói: “Sau này đừng hẹn mình gặp mặt nếu không có chuyện gì gấp nữa, cậu cũng không phải không biết bản thân mình hiện tại như thế nào”, sau đó hướng ra cửa rời đi.
Ruth nhìn theo bóng lưng của cô ta, không nhịn được mà cười chế nhạo.
Cô nói tôi không được hành động vội vàng là tôi không dám ra tay hay sao?
Ôi, ngây thơ quá đi mát.
Tôi chỉ muốn vạch trần việc Lâm Thanh bao nuôi tình nhân mà thôi, điều này đủ làm xáo trộn cuộc hôn nhân của hai người rồi.
Tôi bây giờ tàn tạ rồi, sao cô có thể tiếp tục làm người giàu có được?
Muốn tàn thì cùng nhau tàn đi.
Biệt thự nhà họ Dương.
Trong phòng khách.
Tôn Bích Như đang dựa vào ghế sô pha nghe điện thoại.
Không biết bên kia nói cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, từ trên sô pha đột nhiên đứng lên.
“Đây là có ý gì chứ? Cái gì mà cô hai bị vạch trần những chuyện đã làm rồi? Con bé, con bé bị vạch trần cái gì?”
“Dạ thưa bà, tất cả những chuyện xấu xa mà cô hai đã làm đều bị vạch trần, bao gồm cả mạo danh vào.
nhà họ Lục, cũng như bỏ rắn độc hãm hại cậu chủ nhỏ nhà đó. Nhà họ Lục định tống cô ấy vào tù cả đời.”
Chân của Tôn Bích Như mềm ra và ngã trở lại ghế sô pha.
Xong rồi, xong rồi.
Tất cả đều xong đời rồi.
Khu trị bệnh.
Bên trong phòng bệnh.
Dương Tâm đang cho cậu chủ nhà họ Lục ăn cháo.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đầu giường vang lên.
Không đợi cô động đậy, cậu bé nhỏ dựa vào giường đã giật lấy điện thoại trước.
“Tâm Tâm, là bố Tuần gọi đến đây.”
Cánh tay cầm thìa của Dương Tâm khẽ run lên.
Trần Tuần…
Đó là người mà cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Ban đầu đã hứa với anh ta sẽ rời khỏi Hải Thành và bắt đầu cuộc sống mới của họ, nhưng cuối cùng cô đã quay trở lại.
Anh ta thông minh như vậy, anh ta nên hiểu tình cảm của cô dành cho Lục Gia Bách.
Chính vì đoán rằng anh ta đã nhìn thấu mọi chuyện, nên cô không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Do dự một lúc, cô đặt bát xuống, lấy điện thoại từ tay cậu bé rồi bước ra ban công nghe.
Sau khi cuộc gọi được kết nối thành công, cô nói: “Trần Tuần, em…”
Cô chưa kịp nói xong, Trần Tuần đã vội ngắt lời cô: “Nghe nói Minh Minh bị rắn hỗ mang cắn, độc được giải chưa?”
Dương Tâm hơi cúi đầu, trong lòng không khỏi thở dài.
Trần Tuần à Trần Tuấn, một số chuyện không phải cứ trồn tránh là có thể giải quyết được, nếu anh không dám đối mặt, vậy chẳng phải tôi sẽ làm lỡ dở cả đời của anh hay sao?
“Trần Tuấn, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bầu không khí đầu bên kia chìm xuống, sau một lúc im lặng, giọng nói có chút khàn khàn của Trần Tuần phát ra từ micro: “Anh biết em muốn nói gì, không sao cả, quan trọng là phải cứu người.
Lần này chúng ta rời đi không thành công, sau này hãy nghĩ cách khác đi, em đang bận, anh còn có một số việc phải giải quyết, anh cúp máy trước đã.”
“Trần…”
Dương Tâm vừa định nói, nhưng bên kia không cho cô cơ hội nói.
Nghe tiếng “bíp” trên điện thoại, cô mỉm cười bắt lực.
Trần Tuấn có lẽ đã đoán được cô muốn nói gì với mình.
Vì sợ phải đối mặt với nó nên anh ta đã chọn cách trốn tránh.