ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 388

“Ai nói cô ấy là người phụ nữ của Lục Gia Tân? Bồ có thấy bọn họ lên giường với nhau không?”

“Đồ vô liêm sỉ.” Ông Lục tức giận không thể kiềm chế được, cầm lên một tách chén trà khác trên bàn lập tức định ném về phía anh.

Lục Gia Bách nhướng mày nói: “Nếu như bố muốn biết sự thật, thì hãy bớt giận, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện một chút.”

Sự thật?

Ông Lục chợt dừng hành động lại.

“Sự thật gì cơ chứ? Con có thể thay đổi được việc Dương Tâm bị em trai cậu động chạm sao?”

Lục Gia Bách nheo mắt.

Anh đi tới đối diện ông và ngồi xuống, rồi với tay lấy đống tài liệu trong ngăn kéo, đặt trước mặt ông.

“Bố xem đi, xem xong rồi, nếu có thắc mắc gì thì nói với con, con sẽ cố gắng giải đáp”

Ông Lục tò mò, đọc những tài liệu trên bàn.

Một mục và mười điều, ông lướt nhanh đọc đống tài liệu.

Sau khi đọc hết những thông tin trong tài liệu, ông trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn con trai: “Thằng bé Minh, Lục Minh là do Dương Tâm sinh ra sao?”

“Bản kiểm tra quan hệ huyết thống này, bố còn không tin hay sao? Được thôi, nếu sự thật này không đủ để bố tin, bố có thể gọi bác sĩ của gia đình Lục Thị đến kiểm định.

Ông Lục nghẹn ngào.

Đứa con trai này chưa bao giờ nói như vậy. Ông không nên nghỉ ngờ những giấy tờ này là sai sự thật.

“Có thể nói, năm đó Dương Nhã trộm con của con và Dương Tâm. Và cả máy đứa Tùy Ý và Tùy Tâm cũng không phải của Lục Gia Tân, hai đứa với Lục Minh là sinh ba và mẹ của chúng là Dương Tâm.”

“Đúng.” Lục Gia Bách đáp lại đầy tức giận: “Cho nên giữa con và Dương Tâm không hề có những điều kiêng kị gì. Chúng con hiện đang yêu nhau, nếu đã là một người bố, bố không nên cắm cản chuyện chúng con đến với nhau.”

Giọng điệu của câu nói này có chút nghiêm trọng.

Ông Lục trợn mắt, phẫn nộ: “Bồ trong mắt con có phải trở thành một người vô lý quá đúng không?”

Lục Gia Bách nhún vai: “Thẩm Thanh Vi rõ ràng là con gái của bố, việc bố muốn con lấy cô ta rất kiên định, con chỉ muốn thể hiện chính kiến của mình thôi.”

Lục Gia Bách thấy bố mình không nói gì, cũng không muốn dành thời gian cho ông nữa, anh hướng về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Trong lòng con đã có quyết định riêng, sẽ không cưới ai ngoài Dương Tâm, nếu bố vẫn cương quyết ngăn cắm, con chỉ có thể rời khỏi Lục Thị.”

“Thằng khốn nạn này, sao tao lại nuôi một thứ con như thế này…”

Tiếng chửi của ông vọng lại sau lưng anh, Lục Gia Bách không mảy may đoái hoài, đi ra khỏi phòng sách.

Ngôi nhà cỗ nhà họ Thẩm.

Thẩm Thành nhấp một ngụm trà, đọc tờ báo cầm trên tay.

“Đây là do em làm hả?”

Thẩm Thanh Vi nhìn tờ báo trên bàn, miệng nở một nụ cười máu lạnh.

Những lời chửi bới dồn dập ở ngoài có lẽ sẽ tác động đến Lục Gia Bách, có thể khiến hạng người như Dương Tâm rút lui.

“Là em làm đó, những bức ảnh đó là do mẹ đưa cho em, nếu muốn trách mắng thì tìm mẹ trên tầng nhé!”

Gân xanh hiện lên trên trán Thẩm Thành.

Anh ta không hiểu tại sao mẹ và em gái mình có thể làm như: vậy được.

Rõ ràng trong lòng Lục Gia Bách không có con nhỏ này, tại sao lại ôm nỗi ám ảnh ấy vậy?

“Thẩm Thanh Vi, em nghĩ em có thể tách họ ra như thế này? Hừ, em quá ngây thơ rồi. Anh chỉ có thể nói với em rằng chắc chắn em không chỉ không thể tách họ ra, mà có thể chịu cái tát đau đớn từ họ.”

Thẩm Thanh Vi sửng sốt, niềm vui trên khuôn mặt cô đã không còn.

“Anh, anh nói cái này là có ý gì? Chịu cái tát đau đớn từ họ là có ý gì?”

Thẩm Thành trầm mặc không nói, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng khách, mới có thể kìm nén được lửa giận trong người.

“Lục Gia Bách có ngốc không? Nếu em lén lút chụp ảnh anh ấy, anh ấy sẽ không để ý? Việc công bồ những bức ảnh này là là do em?

Để tránh Lục Gia Bách, Dương Tâm đã mắc nợ Phó Đức Chính một ân huệ và yêu cầu anh ta dùng tàu chiến để đưa cô ấy đi. Em cho rằng mình có thể dễ dàng tiết lộ vần đề này?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi