Chương 39: Ông chú xấu xa!
“Không phải trong lúc này, tôi sẽ thăm dò ý của chị Tửu một lần nữa. Nếu mẹ thực sự muốn kết hôn với bố Diễn, thì chuyện này sẽ kết thúc ở đây, cậu sẽ nuốt vào bụng cho tôi”
Cuồng Thiếu ra hiệu “OK, “Được rồi, mà không cần gì nữa thì tôi cúp máy đây”. “Bye..
Ngay sau khi đoạn video bị cắt, cánh cửa được đẩy ra.
Cậu Lục từ bên ngoài bưng đĩa hoa quả đi vào, nhìn thấy cậu Dương sắc mặt tối sầm, không khỏi hỏi: “Đồ chó, là ai khiêu khích cậu vậy?”
Dương Tùy Ý liếc xéo hai mắt sắc bén nhìn cậu, sau đó hung hăng hỏi: “Hình như cậu có một người chú đúng không?”
Bố Diễn không có anh em, và anh là con trai duy nhất trong nhà họ Trần, không có anh em thực sự nào cả.
Còn đối với những người anh em họ.
Chỉ có còn bà cô là có con trai thôi, chính là mấy ông chủ nhà họ Lục Lục Gia Bách là một trong số đó.
Nhưng Lục Gia Bách đã có một đứa con trai, và nó cũng trạc tuổi cậu, điều này khó có thể xảy ra.
Người còn lại chính là… cậu hai nhà họ Lục Tên người đó là gì nhỉ?
Lục Gia Tân, phải không?!
Cậu nhớ ra rồi!
Để hôm khác ném chú ta vào đống phụ nữ.
“Ông chú xấu xa? Ồ, đúng là ông chú xấu xa rồi. Nếu như không phải do chú ấy làm loạn, bố tôi cũng sẽ không hứng tình, đẻ ra một thằng như tôi”. Dương Tùy Ý lạnh lùng liếc cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ông chú xấu xa của cậu đã từng đụng vào người phụ nữ nào chưa? Nói cách khác, chú ta có con rơi rớt bên ngoài không?”
Cậu Lục nhíu mày.
“Cái này, không có chuyện này đâu, tôi không có nghe nói chú ấy đụng vào phụ nữ, đồ chó, làm sao vậy, cậu phát hiện chủ ấy sinh con bên ngoài sao?” Dương Tùy Ý giễu cợt, vẻ mặt gớm ghiếc trên khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng, nếu biết chắc gã đó là cha ruột của mình thì xin lỗi nhé, cậu sẽ khiến chú ta cả đời này không “cứng” được.
Cái thứ mặc quần vào rồi vỗ mông bỏ đi là đồ cặn bã, thật không đáng có được những đứa con ngoan và đáng yêu như cậu và Dương Tùy Tâm.
“Cậu có thể đến ngân hàng máu của nhà họ Lục và lấy trộm một mẫu máu của ông chú xấu xa cho tôi không?”
Máu của con cháu nhà họ Lục thường không được nhập vào hệ thống công an, cho dù có nhập nhóm máu của mình vào cũng có thể không tìm được người trùng khớp.
Cậu muốn tự mình làm xét nghiệm quan hệ cha con với Lục Gia Tân.
Cậu Lục nhảy dựng tại chỗ, “Quái, chú hai thật sự nuôi con hoang ở bên ngoài? Ai với ai?”
Nói đến đây, cậu hơi nheo mắt lại, ánh mắt dò hỏi rơi vào trên người Dương Tùy Ý, “Đừng nói với tôi là cậu nhé”
Dương Tùy Ý trừng mắt nhìn cậu, “Bảo cậu đi thì cậu đi, nói nhiều thế? Nếu không làm tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài đấy”
Tập đoàn tài chính Lục Thị, phòng thiết kế.
Trong phòng giám đốc, Tô Trị nhìn hai người phụ nữ ngồi ở hai đầu ghế sô pha, không khỏi bật cười: “Cô Đỗ và cô Dương cũng là đồng nghiệp, bây giờ gặp nhau như kẻ thù, sao phải khổ thế?”
Dương Tâm đang lật qua các tạp chí thời trang và không để ý đến anh ta.
Đỗ Như Linh chế giễu, chế nhạo: “Làm việc với một người xấu xa như vậy sẽ mất giá trị của tôi! Trưởng phòng Trì, nếu anh có gì muốn nói thì nói đi, tôi sợ rằng tôi sẽ phát cáu vì ở lâu với những người phụ nữ không biết xấu hổ.”
Dương Tâm cười nhẹ, nói với Tô Trị: “Trưởng phòng Trì, trong phòng khách của anh có nuôi một con chó điên à? Nếu không, tại sao tôi lại nghe thấy tiếng chó đó sủa? Tôi đoán, chắc là chó cái rồi phải không? Mùa động dục sắp đến rồi”
Lời nói này đã kích hoạt thành công thùng thuốc nổ của Đỗ Như Linh, cô ta từ trên ghế sô pha bật dậy, trừng mắt nhìn cô, nghiêm khắc hét lên: “Đồ khốn kiếp? Ai động dục?”.
Dương Tâm mặc kệ cô ta, lại cười với Tô Trị, nhướng mày nói: “Anh nghe gì chưa, vừa mới sủa đấy. Tôi nói này anh Trị, con chó đến mùa động dục nhốt mãi trong chuồng cũng không hay, nhốt lâu quá sẽ hóa điên đấy. “
“Cô…”
“Được rồi, Như Linh, đừng nói nữa. Cô Dương nói cô ấy nghe thấy tiếng chó điên sủa thì cô ấy chắc chắn đã nghe thấy. Cô ấy không nói cô. Cậu có cần kích động như vậy không? Chẳng nhẽ cô tự nhận mình là con chó trong lời cô ấy nói à?” “Tôi….. Đỗ Như Linh run lên vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô ta gớm ghiếc và vặn vẹo. Phải nhịn! Cô ta phải nhịn trước!
Sớm muộn gì cô ta cũng sẽ xé nát khuôn mặt của người phụ nữ này và tự ý giẫm đạp cô ta dưới chân mình.
“Hôm nay tôi mời hai cô đến để nói về suy nghĩ của cô ba. Thực ra, yêu cầu của cô ấy rất đơn giản. Ai có thể thiết kế một tác phẩm làm nổi bật địa vị của cô ấy như một trong mười trâm anh hàng đầu thế giới mà không mất đi tính sáng tạo, cô ấy sẽ quết định ai là nhà thiết kế của mình.
Anh Lục cũng nói rồi, bất cứ ai nổi bật trong cuộc thi này, anh ấy đều sẽ giới thiệu những ứng viên lọt vào danh sách nhà thiết kế của tuần lễ thời trang “Tĩnh Trang” được tổ chức bốn năm một lần, Một tia tham lam lóe lên trong mắt Đỗ Như Linh.
Chỉ có một giải thưởng được trao tại Lễ thời trang và đó là nhà thiết kế số 1”, đây là giải thưởng danh giá nhất trong ngành thời trang. Nó được tổ chức bốn năm một lần và mỗi lần chỉ có bốn ứng cử viên lọt vào danh sách, nếu không có một chỗ dựa vững chắc thì đừng mơ không nghĩ về nó.
Ngay cả khi là đệ tử thân truyền của bậc thầy thiết kế quốc tế Lộ Anh, 4 năm trước cô ta cũng không lọt vào danh sách vì không đủ tiêu chuẩn.
Cô ta phải đủ tiêu chuẩn để trở thành ứng cử viên năm nay.
Nhà tài trợ lớn nhất đằng sau tuần lễ thời trang là Lục Thị, một khi cô ta được lọt vào danh sách ứng cử viên, ban tổ chức sẽ trân trọng dành tặng vị trí nhà thiết kế số 1” năm nay của Lục Gia Bách cho cô ta.
Với vinh dự này, cô ta có thể đứng trên đầu hàng nhà thiết kế trên khắp thế giới.
Bốn năm trước, người phụ nữ tên là “Huyền Sương đã có thể giành được vương miện với tư thái của một con ngựa đen. Cô ta không tin rằng Đỗ Như Linh mình không thể dựa vào danh xưng ‘Đệ tử chân truyền của Lộ Anh” và Nhà thiết kế xuất sắc nhất của Lục Thị để đoạt lấy vinh hạnh này.
“Thật sao? Anh Lục thực sự có ý định tiến cử tôi vào danh sách nhà thiết kế cho tuần lễ thời trang Tịnh Trang?”
Đỗ Như Linh đã xác định mình là người chiến thắng, hoàn toàn loại trừ Dương Tâm.
Theo cô ta, một con gà yếu ớt như vậy hoàn toàn không thể so sánh được với mình.
Liệu cô có thể thiết kế một bản vẽ trang phục hoàn chỉnh hay không vẫn còn là một dấu hỏi lớn, chứ chưa nói đến việc thiết kế một chiếc váy đáp ứng khí chất của trâm anh hàng đầu quốc tế.
Tô Trị hơi nheo mắt, tầm mắt rơi vào trên người Dương Tâm, thấy cô không mặn không nhạt, cũng không có ý định tranh cãi gì cả, anh không khỏi bật cười. Đây là cái gọi là “thâm tàng bất lộ”.
Anh có chút kỳ vọng vào nhà thiết kế chính của chi nhánh châu Úc.
Mắt nhìn của Lệ Trường vẫn luôn đáng tin cậy, có thể tiến cử người phụ nữ này vào tổng bộ là đủ để chứng minh có không phải người thường.
“Cô Dương, cô có câu hỏi nào không?”
Dương Tầm nhún vai, đặt cuốn tạp chí trong tay lại trên bàn cà phê, sau đó đứng dậy mỉm cười hỏi: “Vừa có thể làm nổi bật thân phận của cô ấy là một trong mười trâm anh quốc tế mà không làm mất đi sự sáng tạo, ngoài hai yêu cầu này ra còn yêu cầu nào khác không?”
“Xí, cô thật là sĩ diện, hai yêu cầu này có thể làm khó cô rồi đấy? Cô lại còn lải nhải hỏi còn có yêu cầu khác không. Thật nực cười, Dương Tâm, cô có phải đang thể hiện không vậy? Nếu phải, cô nên bỏ trò chơi và rời khỏi Hải Thành càng sớm càng tốt đi.
Đừng làm bẩn vùng đất này”