ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 429

Ánh mắt của Nam Kiên lướt qua khuôn mặt cô ấy, và sau đó anh ta lao về phía trước hai bước.

“Xoẹt”

Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt tạo ra âm thanh cọ xát chói tai.

Vẻ mặt của Lạc Hà không còn bình tĩnh nữa, và sự căm hận điên cuồng dâng lên và lan tràn trong mắt cô ấy.

Cô ấy thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, nhưng với một lực đột ngột trên cỗ tay, cô ấy đã cứa vào mặt dao thêm vài điểm.

Dòng máu đỏ tươi lăn dài trên cán dao và rơi xuống nền đá cẩm thạch nhẫn bóng, làm mờ đi những lớp hoa văn thơ mộng.

Rốt cuộc, họ không thể tìm ra lối thoát.

Ngoài sự căm ghét, cô ấy không biết ý nghĩa của việc được sống.

Lạc Hà lóe lên một tia tàn khốc trong mắt khi nghĩ đến cánh tay bị gãy và đứa trẻ đã chết một cách thương tâm.

Cô ấy rút con dao ra một cách nhanh chóng, máu bắn tung tóe trên bầu trời.

Khi cánh tay rơi xuống lần nữa, lưỡi dao đã xuyên qua ngực của anh ta.

Dưới cơn đau dữ dội, Nam Kiên gầm gừ.

Anh ta không nhìn vào lồng ngực đầy máu của mình, từ từ đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt đã trở nên méo mó vì uất ức của Lạc Hà rồi nói hét lên: “Vốn dĩ anh không muốn giải thích gì cả, lỗi cũng là do anh, nhưng nhìn em đau đớn thế này, sắp trở nên mê muội, anh không thể chịu đựng thêm lần nữa, vì vậy tốt hơn là anh nên giải thích cho em.”

Lạc Hà không nói, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, thêm vào đó là sự hận thù muốn hủy diệt thế giới, không có cảm xúc nào khác.

“Lạc Hà, anh không sai người đuổi giết đứa trẻ, nếu anh biết rằng em đã sinh con cho anh, làm sao anh có thể để em một mình đối mặt.”

Sự hận thù trong mắt Lạc Hà không có bắt kỳ dấu hiệu của sự nới lỏng.

Lời giải thích của anh ta không gây ra bất kỳ sóng gió nào sau khi cô ấy nghe thấy.

Cô ấy sẽ không còn tin vào bắt cứ ai trên thế giới này nữa, trái tim cô ấy đã chai sạn và chết cùng Hữu Hữu.

Hai nhát dao, đó là lời báo về nỗi đau của một cánh tay bị gãy, sự trả thù khi giết đứa con.

Kể từ đó cả đời không qua lại với nhau.

Lạc Hà từ từ buông cán dao, quay người bước vào nhà như một con rối.

Tay cô ấy đầy máu của anh ta, và mỗi bước đi của cô ấy, một giọt máu sẽ rơi trượt xuống đầu ngón tay và rơi xuống sàn nhà tạo thành một đường cong uốn lượn, trông thật kinh sợ.

Nam Kiên hơi sợ hãi.

Anh ta không dám chạm vào cô ấy, vì sợ rằng cô ấy sẽ làm đứt sợi dây tình cảm cuối cùng và khiến bản thân anh ta hoàn toàn phát điên.

Nhưng anh ta không thể chịu đựng được khi nhìn cô ấy sống như một linh hồn người chết, sống những ngày tháng vô tri vô giác.

Với cánh tay to lớn của mình, cô ấy đột nhiên vươn ra và siết chặt cánh tay của cô ấy: “Lạc Hà, anh thực sự không sai bắt cứ ai để làm hại con của chúng ta, em hãy tin tưởng anh, cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ bắt kẻ đứng sau xúi giục lộ diện, báo thù cho con.”

Cụm từ “báo thù” khiến trong mắt Lạc Hà có chút ánh sáng.

Trên thực tế, Dương Tâm đã ở đây trước khi Nam Kiên đến gặp cô ấy.

Cô nói với cô ấy về tình hình.

Cô ấy cũng biết rằng Hữu Hữu không phải là do anh ta làm hại.

Nhưng làm thế nào điều này có thể được?

Con của cô ấy đã chết.

Chết rồi.

Cho dù không phải do anh ta dẫn dắt, cũng không thể nói không liên can tới anh ta, bi kịch đã gây ra rồi, làm sao có thể khôi phục lại được?

Nhưng giờ sự “trả thù” của anh ta lại khiến trái tim tê dại của cô ấy lại đập mạnh.

Đúng vậy.

Con trai của cô ấy chết thảm như thế, cô ấy nên báo thù cho thằng bé.

Nghĩ đến đây, cô ấy chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta rồi nói: “Nếu người phụ nữ đó là người hại con trai em thì sao? Anh sẽ báo thù cho con trai em chứ?”

Nam Kiên hơi hơi nheo mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi