Chương 443
Khóe miệng Lục Gia Bách co giật dữ dội.
Hóa ra là như thế này.
Nhất thời anh vừa thấy tức mà cũng vừa buồn cười, đưa tay nhéo mặt con gái một cái: “Không hỗ là con gái của bố, đào cái hố cho bố nhảy đến mắt cũng không thèm chớp luôn.”
“Hehe.”
Ở ngoài cửa Dương Tâm nhìn thầy Lục Thanh Thanh thì hơi nhướng mày nói: “Đừng nói với chị em định chuyển tới đây ở nha, chị nhắc trước là chỗ này không còn phòng trồng đâu.”
Lục Thanh Thanh liếc mắt, tận dụng khe hở mà chui vào trong “Em cho chị vé vào cửa, trận tranh giải Quốc tế cũng sắp được tổ chức rồi.”
Dương Tâm sửng sốt: “Tranh giải Quốc tế gì cơ?”
Cô ta nhìn trợn mắt nói: “Chị là người đàn bà đãng trí đấy à? Lần trước còn nói sẽ giúp em xin chữ ký.
của thần đua xe, vậy mà mới đó mà đã quên mắt vụ đua xe rồi sao?
Dương Tâm chọt vỗ đầu một cái.
Dạo gần đây cô bận rộn đến mức chóng mặt, quả thật quên mắt chuyện này.
“Không, không, không, chuyện của em chồng thân yêu sao chị có thể quên được, em yên tâm, chuyện chị đã đồng ý nhất định sẽ làm được.”
Không phải chỉ là một bức ảnh có chữ ký thôi sao, ngay bây giờ cô đưa luôn cho Lục Thanh Thanh cũng được.
Còn nữa, ai nói thần đua xe sẽ tham gia cạnh tranh trong năm nay?
Sao cô lại không biết?
Cũng không có ai gọi điện thông báo cho cô.
Chắc hẳn là ban tổ chức đã có tình tuyên truyền như vậy để thu hút sự chú ý.
“Cô…”
“Cô ơi…”
Ba bóng người lao tới, nháy mắt Lục Thanh Thanh đã mấy đứa nhóc vây quanh.
Dương Tâm vừa định nhắc nhở vài câu thì lúc này, điện thoại di động trên tủ giày bỗng vang lên.
Sau khi nhìn qua, cô không khỏi nhíu mày.
Ninh Từ…
Tên nhóc này đúng giờ phút quan trọng lại gọi cho cô, chắc là có liên quan đến cuộc thi đua xe quốc tế.
Dương Tâm đi đến phòng làm việc, đóng cửa lại, sau đó nhắn nút trả lời.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị Tâm, em có chuyện nhờ chị, thay em tham dự cuộc thi đua xe đi. Em có việc không thể về nước được. Cuộc thi Hoa Hạ tất cả đều trông cậy vào chị.”
Dương Tâm nhướng mày: “Cậu không có người yêu cũng không có vợ thì có thể có việc gì? Hơn nữa các tuyển thủ cạnh tranh đã được ấn định từ trước, không thể cho người khác thế chỗ. Nếu cậu không xuất hiện thì coi như tự động rút lui.”
“Chị, là trường hợp ngoại lệ mà. Em tin rằng với thân phận của chị đi thi đấu, không ai dám ý kiến nửa câu. Xin chị đó, em thực sự có việc phải không đi được. Nếu chị không giúp em, em có thể bị đưa vào danh sách đen của Hiệp hội đua xe đó.”
Dương Tâm không khỏi bật cười: “Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, đến nỗi một người đam mê đua xe như cậu cũng không tham gia.”
“Khi nào trở về nước em sẽ giải thích với chị. Em chuẩn bị lên máy bay đây, không nói chuyện với chị nữa. Em sẽ coi như chị đã đồng ý rồi đó. Cuộc thi đua xe quốc tế lần này giao cho chị.”
Nói xong đầu dây bên kia trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Nghe trong loa truyền đến tiếng “Tút tút tút”, Dương Tâm đỡ trán có chút đau đầu.
Cô thực sự không muốn huênh hoang khoác lác quá mức, chỉ muốn yên bình sống qua ngày, nhưng…
Nhìn màn điện thoại đen kịt, cô bất lực cười khổ.
Tên nhóc kia đã vung tay mặc kệ, cô có thể từ chối sao?
Đua xe.
Đã lâu không chơi rồi. Nếu vậy thì vui vẻ một chút đi.
Đêm khuya.
Trong biệt thự cũ của nhà họ Lâm.
Hải Vy lặng lẽ ôm bé Dương đang ngủ say rời khỏi nhà.
Lúc đi đến bãi đỗ xe, đã có người đợi sẵn hai mẹ con họ ở đó.