Chương 457
Sau khi người áo đen rời đi, Lạc Hồ lại chậm rãi vươn tay móc từ trong túi ra một tấm ảnh, là ảnh chụp một mình Bé Dương.
Thằng bé ngồi trên tàng cây, tay ôm thật chặt cành cây, chỉ lộ ra một cái đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười ngây thơ.
Đầu ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt nhỏ nhắn, trong mắt Lạc Hồ càng thêm sâu thẳm.
Đứa trẻ này…
Anh ta càng nhìn càng thấy giống mình, cũng càng nhìn càng thuận mắt.
Lẽ nào đây chính là cha con trời sinh, máu mủ tình thâm mà người đời thường nói sao?
…
Cùng lúc đó, ở nhà chính trong thư phòng tại thôn Độ Giả.
Nhị trưởng lão đang ngồi trước bàn sách thưởng thức một bộ danh họa thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước đến, lên tiếng: “Nhị trưởng lão, người của chúng ta điều tra ra được một ít manh mối.”
Nhưng nhị trưởng lão lại thờ ơ hỏi lại: “Manh mối gì, nói nghe thử xem!”
“Thời gian này Lâm Thanh vẫn luôn âm thầm điều tra tin tức của Lạc Hồ, mà Lạc Hồ đó lại chính là hữu chưởng sự của Ám Long.”
Nhị trưởng lão nghe vậy thì đột ngột ngước mắt, kính lúp trong tay đập mạnh xuống mặt bàn, phát ra một tiếng động lớn.
“Anh muốn nói cái gì?”
“Tôi nghi ngờ người hộ vệ năm đó khiến cô cả làm phản chính là Lạc Hồ, anh ta đã dùng tên giả là Ngô Thần tiếp cận cô cả, lại lấy được chuyện bí mật trong tay cô cả, do đó mới nắm được quyền khống chế toàn bộ vùng Trung Đông.”
Trong mắt nhị trưởng lão xẹt qua vẻ tàn khốc.
Ngô Thần này, không chỉ làm vấy bẩn người thừa kế của gia tộc Hải Nhân, mà còn trộm đi bí mật quan trọng, khiến cho gia tộc Hải Nhân mất đi địa bàn Trung Đông, nên mấy năm nay vẫn bị gia tộc xem là kẻ thù số một.
Nếu như Ngô Thần chính là Lạc Hồ, vậy ông ta liệu có thể lợi dụng cái thứ vô thừa nhận kia mà uy hiếp Lạc Hồ, buộc anh ta giao ra thế lực vốn dĩ thuộc về gia tộc Hải Nhân hay không?
Thẩm Thành chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu thấp xuống.
Một lát sau, anh ta từ từ mở miệng nói: “Trước tiên cứ đính hôn đi, chờ thêm hai năm nữa rồi hẵng thương lượng lại chuyện kết hôn sau. Tôi vừa mới tiếp nhận nhà họ Thẩm, rất bận, không có thời gian lo liệu cho hôn lễ.”
Thấy anh ta đồng ý đính hôn, tất cả mọi người trong phòng khách đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn đang lo lắng thằng nhóc này mềm cứng đều không ăn, kiên quyết phản đối việc cưới Ngọc Hiểu.
Mặt mũi bố Cố dịu đi rất nhiều: “Được, vậy đính hôn trước.”
Dứt lời, ông ta quay đầu hỏi con gái: “Ý con thế nào?”
Cố Ngọc Hiểu khó nén được vui sướng trên mặt.
Rốt cuộc Thẩm Thành cũng đồng ý đính hôn với cô ta, chỉ cần có hôn ước, cô ta không sợ không giữ được anh ta.
Hiện giờ tất cả người thân bạn bè của hai nhà Thẩm Cố đều nói Thẩm Thành động vào cô ta, cô ta đã là người của nhà họ Thẩm rồi, chỉ cần con tiện nhân Hải Cẩn kia không phá hoại thì vị trí cô chủ nhà họ Thẩm là vật trong túi của cô ta rồi.
“Con nghe Thẩm Thành, anh ấy nói cái gì thì làm cái đó.”
“Ha ha.” Bố Cố cao giọng cười to, nâng mắt nhìn bố Thẩm ngồi đối diện, cười nói: “Rốt cuộc chúng ta cũng được toại nguyện, trở thành ông bà thông gia.”
Bố Thẩm cũng gật gù: “Có thể có được cô gái như Ngọc Hiểu làm con dâu là phúc khí của nhà họ Thẩm tôi, bây giờ hôn sự của hai đứa trẻ đã xác định rồi, cũng coi như thỏa mãn một cái nguyện vọng của chúng ta.”
“Phải, phải.”
Thẩm Thành đứng dậy khỏi sô pha, trầm giọng nói: “Tôi còn một số việc phải xử lý, về công ty trước đây.”
Nói xong, anh ta thong thả đi về phía cửa.
Lâm Vũ Loan thấy thế vội vàng mở miệng: “Tối nay ở nhà mở tiệc, mẹ nhờ quản gia gọi điện thoại cho Lâm Thanh rồi, lát nữa thằng bé cũng đến đây. Tối con nhớ về nhé.”
“Vâng.”
…
Ở bùng binh ngay giao lộ.
Một tiếng phanh khẩn cấp vang lên.