Chương 467
Phó Linh Ngọc chăm chăm nhìn anh ta: “Em không biết anh đang nói gì, Triệu An, anh bị sốt đến nỗi hồ đồ rồi.”
“A.” Triệu An lạnh lùng cười một tiếng: “Trông tôi ngu lắm sao? Nếu không phải nghĩ đến tình cảm nhiều năm, chỉ với những cử chỉ mới vừa rồi của cô, tôi đã ném cô ra từ lâu rồi, thừa dịp bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, cô nhanh cút ra ngoài, đừng để tôi phải coi thường cô.”
Mắt của Phó Linh Ngọc bắt đầu nổi sương mù, rưng rưng nhìn anh ta, nức nở nói: “Anh ghét em như thế sao? Triệu An, em yêu anh ròng rã suốt bảy năm, cho dù là tảng đá thì cũng phải nóng lên rồi chứ, vì sao lòng anh lại không ấm lên chút nào vậy, tại sao anh lại phải cứng rắn như thế chứ?”
“Đúng rồi, cô nói bảy năm, thế nhưng tôi tốn bảy năm vẫn không thể khiến mình thích cô, chứng minh rằng chúng ta không có duyên, cho dù đêm nay cô có lãng phí bản thân mình cũng vô dụng, tôi không yêu cô, cho dù có đụng tới cô, cũng sẽ không cưới cô.”
Nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, Phó Linh Ngọc cắn chặt môi, im lặng một lát, con ngươi của cô ta càng lúc càng kiên định.
“Anh không yêu em cũng không sao, em yêu anh là được, Triệu An, em không thể mất anh, nếu không thì em sẽ điên mất.”
Nói xong, cô ta bắt đầu điên cuồng xé rách áo choàng tắm trên người của anh ta.
Triệu An vốn đang ở ranh giới sắp hỏng mất, nào chịu được sự kích thích thị giác như vậy, tròng mắt thoáng cái đỏ bừng lên.
Anh ta vừa chống cự lại động tác của cô ta, vừa ra sức áp chế dược tính của thuốc trong cơ thể.
Hiện giờ anh ta đặt tất cả hy vọng lên trên người Lê Vãn Trinh.
May là trụ sở điều trị cách biệt thự nhà họ Triệu không xa, bình thường lái xe hai mươi phút là đến, nếu như tăng nhanh thêm tốc độ, chừng mười phút đồng hồ là tới.
Phó Linh Ngọc xé vài lần, vẫn không thể kéo áo choàng tắm khỏi người anh ta, trong lòng hơi nóng nảy.
Bà Triệu nói với cô ta rằng dược tính của thuốc rất mạnh, người bình thường không chịu đựng nổi mười phút đồng hồ.
Nhưng Triệu An đã uống thuốc được hai mươi mấy phút, anh ta vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, cô ta không thể không bội phục lực khắc chế của anh ta, cũng lo lắng cho tình hình trước mắt này.
Cuối cùng, cô ta thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể ra sức nhào vào trong ngực anh ta, đẩy ngã anh ta xuống giường.
Mắt của Triệu An đã đỏ lừ, anh ta đã kiềm chế đến cực hạn, chưa tới hai ba phút nữa có lẽ anh ta sẽ hoàn toàn mất lý trí.
Nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn điên cuồng trên người mình, trên mặt anh ta thoáng qua chút tàn ác.
Giơ cánh tay lên, sống bàn tay hạ xuống, chém thẳng vào cổ cô ta, khiến cô ta hôn mê.
Một trận ầm ĩ như vậy, nháy mắt đã gần mười phút.
Mà sự nhẫn nại của Triệu An cũng đã đến ranh giới.
Anh ta lảo đảo vọt vào phòng tắm, vùi mình vào trong nước lạnh.
Qua hai ba phút đồng đồ, cửa sổ sát đất thoáng hiện lên một bóng dáng màu đen.
Giây kế tiếp, Lê Vãn Trinh nhảy xuống trước cửa sổ phòng ngủ.
Ánh mắt của cô ta nhìn khắp xung quanh phòng, rơi xuống trên người Phó Linh Ngọc.
Nhìn người phụ nữ vẻ vang xinh đẹp này vì tình mà không cần đến cả tôn nghiêm, cô ta không khỏi thở dài.
Tuy rằng cô ta cũng từng yêu Triệu An điên cuồng say đắm, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc làm chuyện gì thất thường.
Mang thai Tiểu Tân, cũng là do tình thế bắt buộc, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới dùng thủ đoạn cứng rắn để ép anh ta.
Phụ nữ mà, tội gì phải đánh cược tất cả mọi thứ chỉ vì một giấc mơ hào nhoáng trống rỗng chứ?
Không phải là của mình, cưỡng cầu thì có ích lợi gì?
Trong phòng tắm vang lên tiếng bọt nước, cô ta không do dự nữa, lách mình phi về phía bên kia.
Lúc đẩy cửa phòng ra, cô ta bị tình huống của Triệu An dọa sợ.
Mẹ nó!
Dược tính của thuốc này mạnh như vậy sao?
Cũng đúng, mẹ Triệu hiểu rõ con trai mình như vậy, biết Triệu An không bị ảnh hưởng bởi thuốc bình thường, dùng với anh ta cũng không có tác dụng gì cả, dứt khoát không đếm xỉa gì cả, dùng thẳng loại mạnh nhất.
Bà cụ kia ra tay thật đúng là quá độc ác, nếu như Triệu An thà chết trong còn hơn sống đục, chẳng phải anh ta sẽ nổ tung mà chết sao?
Chết do thuốc của mẹ, nếu như việc này truyền đi…