ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 471

Ám Long…

Dương Tâm cười lạnh.

Tuy đó là một thế lực khổng lồ, nhưng Dương Tâm cô chưa chắc đã sợ.

Nhưng mà để không khiến Lạc Hà lo lắng cho cô, cô vẫn gật đầu nói: “Ừ, trước khi có được sự đồng ý của cậu, tớ sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ cậu điều chỉnh lại cảm xúc chút ha, tớ đưa cậu đi đua xe.”

Trong ánh mắt của Lạc Hà hiện lên sự kinh ngạc: “Cậu cũng sẽ tham gia cuộc đua xe hôm nay? Không đúng, trong số tuyển thủ dự thi cũng đâu có cậu đâu.”

Dương Tâm chớp chớp mắt, trong mắt lộ ra một tia sáng tinh nghịch: “Không sai, trong số tuyển thủ dự thi quả thực không có tớ, nhưng mà có Ninh Từ.”

Lạc Hà bừng tỉnh: “Hóa ra người thay Ninh Từ dự thi chính là cậu à, vậy thì trận đấu hôm nay chắc chắn là rất đặc sắc nhỉ, tớ có hơi mong chờ đó.”

“Đi!” Dương Tâm kéo cô lên khỏi sô pha, kéo cô đi về phía cửa.

Lạc Hà có hơi do dự, rồi lại nói thêm: “Đúng rồi Dương Tâm, có một việc liên quan đến anh trai tớ và Hải Vy trưởng nữ của dòng họ Hải Nhân, tớ nghĩ tớ cần phải nói với cậu, vì dù sao thì Trần Uyên chị em của cậu có khúc mắc với chồng của Hải Vy.”

Dương Tâm dứt khoát dừng bước, cô nghĩ là mình nghe lầm rồi, hơi nghi hoặc hỏi lại: “Anh trai cậu? Sao anh cậu lại có qua lại với Hải Vy?”

“Sự việc là như vậy, năm đó tớ bị đổ oan với cái tội danh ăn cắp bí mật rồi bị bắt vào tù, anh tớ vì để cứu tớ nên đã đồng ý nhận nhiệm vụ mà các vị trưởng lão giao cho. Mà nhiệm vụ của anh ấy chính là tiếp cận trưởng nữ của dòng họ Hải Nhân, tìm hiểu bí mật của dòng họ Hải Nhân từ chỗ cô ấy. Sau đó anh ấy thành công rồi, dòng họ Hải Nhân cũng vì vậy mà mất đi quyền khống chế vùng Trung Đông.”

Dương Tâm thông minh như thế, cô ấy lại nói rõ ràng đến như vậy rồi, sao cô không hiểu chứ: “Ý cậu là anh trai cậu dùng tình cảm mê hoặc Hải Vy, sau đó lấy được bí mật của dòng họ Hải Nhân từ trong tay cô ta, vậy thì… đứa con trai Bé Dương của Hải Vy là của anh cậu?”

Lạc Hà lắc đầu: “Cái này thì tớ không rõ lắm, lúc anh tớ quay về sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đã mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện rồi, mà trước khi anh ấy trở về tớ đã mất đi một cánh tay do trừng phạt, nản lòng thoái chí nên rời khỏi Ám Long.

Còn về việc con trai của Hải Vy có phải con anh tớ không thì tớ không rõ lắm, nhưng lần này anh tớ đến Hải Thành hình như là có mục đích khác.”

Sắc mặc của Dương Tâm lập tức trở nên ngưng trọng.

Nếu Bé Dương là con của Lạc Hồ, chỉ riêng với việc năm ấy Lạc Hồ khiến dòng họ Hải Nhân tổn thất nặng nề thôi thì Bé Dương sẽ trở thành mục tiêu trút giận của bọn họ.

Hải Cẩn đơn thương độc mã đi gặp đám người Nhị trưởng lão, thật sự có thể đưa Bé Dương ra ngoài an toàn ư?

“Được rồi, chuyện này tớ biết rồi, cảm ơn cậu vì đã nói ra. Đi thôi, chúng ta đi đến sân đấu.”

“…”

Cũng vào lúc đó.

Trong một gian phòng nghỉ khác.

Thẩm Thanh Vi ngồi dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn người bảo vệ áo đen đứng trước mặt, hỏi: “Mọi việc đều lo liệu thỏa đáng hết rồi chứ?”

“Thư cô hai, tất cả đã sắp xếp xong hết rồi, cô cứ yên tâm. Bạn của tôi ở trong hiệp hội đua xe này nhiều năm rồi, biết rất rõ làm sao động tay động ở trên những cái xe đua đó mới không khiến người khác nghi ngờ, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Dương Tâm.”

Thẩm Thanh Vi siết chặt ly rượu trong tay.

Tốt lắm.

Hôm nay cô ta đến đây chính là vì để xem con tiện nhân Dương Tâm kia chết không có chỗ chôn.

“Được, sau khi thành công thì tới chỗ tôi nhận thù lao.”

“Vâng.”

Dương Tâm kéo Lạc Hà đi vào trường đua, lại bất ngờ gặp được Trần Tuấn.

Cô nghĩ là do chính mình nhận sai người rồi, phải nhìn đi nhìn lại ba lần mới dám chắc đúng là anh ta.

“Sao anh lại tới trường đua? Em nhớ là từ trước tới nay anh không thích mấy dịp náo nhiệt như vậy.”

Trần Tuấn cười nhàn nhạt, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ, nhưng thoạt nhìn người đã gầy đi thật nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi