ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 540

 

Còn về Dương Tâm…

 

Ôi, dù cô có năng lực đến đâu, thì số phận của cô cũng chỉ có thể trở thành bàn đạp cho con gái của bà ta thôi.

 

… Sau khi Dương Tâm dắt mấy đứa nhỏ ra khỏi sảnh tiệc, chuẩn bị vào thang máy lên vườn hoa trên cao ở tầng tám.

 

Vào lúc này, hai người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi tới trước mặt, trông họ có chút vội vã.

 

Một cô gái trong đó nói: “Mau lên, cuộc đấu giá ở tầng sáu sắp bắt đầu rồi. Tôi đã nhớ nhung Nước Mắt Người Đẹp từ lâu rồi, lần này nhất định phải lấy được.”

 

Nước Mắt Người Đẹp…

 

Dương Tâm đột nhiên dừng bước lại.

 

Nước Mắt Người Đẹp là tác phẩm nổi tiếng của nhà thiết kế bậc thầy Vân Dao và là viên ngọc quý trong ngành thiết kế trang sức.

 

Khi chiếc vòng cổ này được ra mắt, nó đã gây náo động.

 

Vì đây là chiếc vòng cổ kim cương màu tím tinh xảo và sang trọng, đã hao phí toàn bộ công sức và tâm huyết của Vân Dao.

 

Ân sư Cố Ngọc Ngạn đã dành gần ba mươi năm để tìm kiếm chiếc vòng cổ này, nhưng vẫn không có tin tức.

 

Về phần tại sao ông ấy lại muốn tìm chiếc vòng cổ này, lý do rất đơn giản, Vân Dao là vợ chưa cưới của ông ấy.

 

Ông ấy muốn tìm lại tác phẩm nổi tiếng của bà ấy và giữ nó bên mình mãi mãi, nhìn vật nhớ người.

 

Vân Dao là một thiên tài thiết kế, nhưng số phận của bà ấy rất trêu ngươi. Ngay trước ngày bước vào cung điện hôn nhân cùng với ân sư của cô, bà ấy đã bị chết trong một vụ tai nạn xe hơi.

 

Vì lý do này, cả đời ân sư không lập gia đình.

 

Trước đây, cô không hiểu tình cảm của ân sư dành cho Vân Dao.

 

Cho rằng trên đời này có rất nhiều người phụ nữ xuất sắc có thể xứng với ân sư, nhưng cô không thể hiểu tại sao ông ấy lại chọn sống một cuộc đời cô đơn.

 

Bây giờ cô đã có mối tình khắc cốt ghi tâm, cô dần dần hiểu rằng có vài người không thể chấp nhận nó, cũng sẽ không lựa chọn rút lui mà bước tiếp.

 

Cố Ngọc Ngạn yêu Vân Dao sâu sắc nên dù đã chết, bà ấy vẫn sống mãi trong trái tim ông ấy.

 

Ông ấy không thể giả vờ tiếp tục với những người phụ nữ khác, và cũng không nguyện cho phép bản thân mình nhân nhượng, vì vậy ông ấy đã chọn cách bảo vệ những ký ức trong quá khứ của mình để sống sót.

 

“Đi, chúng ta lên lầu sáu xem một chút.”

 

Mấy đứa nhỏ nhìn nhau rồi lần lượt bịt kín túi tiền của mình.

 

Người phụ nữ này chắc không phải muốn đấu giá món đồ nào chứ?

 

Cô không mang theo tiền, nhưng rất thích món đồ trưng bày vô giá nào đó, cuối cùng không đủ tiền nên tính trên đầu bọn chúng, để bọn chúng mua thay cô hay sao?

 

Dương Tâm không nhịn được cười khi nhìn thấy động tác gọn gàng đồng loạt của ba đứa.

 

Bực bội.

 

Cô giơ tay và đánh vào gáy mỗi đứa một cái.

 

“Bà đây sinh mấy đứa nuôi mấy đứa có ích gì? Về sau mấy đứa cứ đi theo tiền đi.”

 

Chậc…

 

… Địa điểm đấu giá ở tầng sáu.

 

Tầng này còn sinh động hơn sảnh tiệc bên dưới.

 

Dù Trần Cát Phượng, bà chủ của Thái Trang, đã mời không ít lãnh đạo chính trị và doanh nghiệp rời đi, nhưng cuộc đấu giá ở đây vẫn đông như trẩy hội, tiếng nói chuyện náo nhiệt.

 

Dương Tâm ngẫu nhiên tìm được một chỗ ngồi xuống và đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

 

Vài người ở hàng ghế đầu đang trò chuyện, chủ đề chính là thứ mà cô đang quan tâm.

 

“Các người cũng thông qua con đường đặc biệt mà biết Nước Mắt Người Đẹp sẽ được đấu giá trong buổi đấu giá tối nay sao?”

 

“Ừ, đúng rồi, nếu không thì tôi không đến chung vui làm gì. Nước Mắt Người Đẹp đã ba mươi năm thầm lặng được mệnh danh là viên ngọc quý của ngành trang sức. Làm sao có thể không khiến lòng người rung động?

 

Mặc dù tôi không có nhiều tiền để giành nó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thật của Nước Mắt Người Đẹp cũng không uổng công.”

 

“Nước Mắt Người Đẹp này đã biến mất mấy chục năm. Ngay cả chồng chưa cưới của Vân Dao là Cố Ngọc Ngạn cũng không tìm được dấu vết gì. Liệu thứ đêm nay bán đấu giá có phải là giả không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi