ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 544

 

“Vừa nãy cô ta còn nghi ngờ chuyên gia Trì Mộ là giả mạo.”

 

“Bây giờ không phải đang tự vả bôm bốp vào mặt à.”

 

“Dương Tâm, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng mong cô hãy xin lỗi chuyên gia Trì Mộ.”

 

“Đúng vậy, mau xin lỗi chuyên gia Trì Mộ đi.”

 

Lãnh đạo cao cấp của công ty cầm đồ lạnh lùng đưa mắt nhìn Dương Tâm, nghiêm giọng nói: “Cô Dương, lời nhận xét thiếu hiểu biết của cô đã ảnh hưởng đến danh tiếng của cả công ty cầm đồ Kim Thụy Điển. Hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích, bằng không đêm nay cô đừng mong rời khỏi đây.”

 

Trong lòng Dương Tâm có một tia cười lạnh.

 

Hàng thật có thể xuất hiện trên đời này là bởi vì cô ra mặt nói thứ kia là hàng giả, bọn họ bị ép đến mức không còn cách nào khác, phải đưa hàng thật ra.

 

Cô dám chắc chắn rằng nếu không phải vừa rồi cô xuất hiện thì đồ thật trên tay cô sẽ không bao giờ lộ ra trước mắt mọi người.

 

“Xin lỗi, là do sự sai sót của tôi khiến mọi người nghi ngờ uy tín của công ty cầm đồ Kim Thụy Điển. Tại đây, tôi muốn xin lỗi mọi người, lời hứa ban nãy, tôi nói được thì làm được, sáu trăm triệu đô đổi lấy sợi dây chuyền này.”

 

Lãnh đạo cấp cao của công ty cầm đồ liếc nhìn sợi dây chuyền kim cương màu tím tinh xảo trên tay cô, cảm thấy không đành lòng.

 

Cứ như vậy để cô đi, ai sẽ là người chịu trách nhiệm cho tổn thất của ông ta đây?

 

Còn sáu trăm triệu đô thì có làm sao?

 

Cho dù là sáu tỷ đô cũng vô dụng, đấy cũng không phải của ông ta.

 

“Cô Dương muốn người khác nguôi giận chỉ bằng một lời xin lỗi sao? Cô không biết chút gì về giám định bảo vật, còn ở đây hoa tay múa chân, dẫn đến hiểu lầm, gây rắc rối lớn cho chúng tôi. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho sự tổn thất này đây?”

 

“Tôi.”

 

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ lối vào của buổi đấu giá.

 

Mọi người nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thì nhìn thấy chủ tịch Lục Bá một tay đút túi quần, tay kia gãi cằm bước vào hội trường.

 

“Công ty cầm đồ Kim Thụy của mấy người oai nhỉ, ngay cả người phụ nữ của tôi cũng dám bắt nạt, sao vậy, tưởng tôi chết rồi à?”

 

Ngay khi chủ tịch Lục nói ra câu này, đôi chân của lãnh đạo cấp cao của công ty cầm đồ liền mềm nhũn ra, xém chút thì khụy xuống.

 

Tại sao ông ta lại quên mất rằng sau lưng Dương Tâm có một nhân vật tai to mặt lớn như vậy chống lưng?

 

“Lục, chủ tịch Lục, anh nói quá rồi. Chúng tôi không cố ý làm khó cô Dương, là do cô ấy cố xông vào trong khi chúng tôi đang bán đấu giá, nói với mọi người là vật phẩm đấu giá của chúng tôi là giả, hơn nữa còn …”

 

Không chờ ông ta nói xong, chủ tịch Lục đột nhiên cười gằn nói: “Cố xông vào à? Câu nói này của ông thật là thiếu đánh nha.

 

Cả cái khách sạn Thế Kỷ này đều là tài sản của nhà họ Lục tôi, cô ấy là chủ nhân của nhà họ Lục, có chỗ nào không thể đi được mà cần phải xông vào?”

 

“Cái này, tôi … không, tôi không có ý này, anh Lục, anh hiểu lầm rồi, ý của tôi là …”

 

“Đủ rồi.”

 

Lục Gia Bách lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Ngày mai hãy bảo người chịu trách nhiệm của công ty cầm đồ Kim Thụy Điển đến văn phòng chủ tịch của Lục Thị. Tôi sẽ nói chuyện với anh ta về việc mua lại.”

 

Lãnh đạo cấp cao của công ty cầm đồ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lảo đảo đi về phía trước mấy bước mới ổn định được dáng người.

 

Lục Gia Bách không thèm đếm xỉa đến ông ta, bước tới trước mặt Dương Tâm.

 

Anh duỗi tay ôm eo cô, sau đó cà cà mũi cô, cưng chiều nói: “Không phải nói là đi dạo trong vườn sao? Sao lại chạy tới đây chọc người ta? Không nghe lời thì phải bị phạt.”

 

Hành động này của anh có thể nói là khiến vô số phụ nữ dưới khán đài phải ghen tị.

 

Một giây trước chủ tịch Lục vẫn còn khí thế bức người, giây tiếp theo anh đã trở thành một người đội vợ lên đầu.

 

A a a a a, có cần phải đả kích, kích thích người khác như vậy không?

 

Dương Tâm đưa hộp gấm lắc lắc trước mặt anh, cười tươi nói: “Em vừa mới đấu giá được, sáu trăm triệu đô.”

 

Lục Gia Bách quét mắt nhìn sợi dây chuyền một lượt, cười nhẹ nói: “Vợ anh quả nhiên có con mắt tinh tường. Nếu như anh đoán không lầm, sợi dây chuyền này hẳn là nước mắt của mỹ nhân đã mất tích hơn 30 năm nay, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi