ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 587

Con tiện nhân Hải Cẩn đó đã đến gia tộc Hải Nhân, nếu như chẳng may cô ấy trở thành chủ gia tộc thì cô ta còn có tư cách gì để tranh giành với cô ấy nữa chứ? “Tiệc đính hôn đâu làm mất bao nhiêu thời gian của anh đâu, em sẽ chuẩn bị ổn thỏa hết tất cả mọi chuyện, anh không cần phải lo chuyện gì hết.”

Ánh mắt Thẩm Thành nhìn cô ta trở nên lạnh lùng hơn, anh ta nói: “Cô không hiểu những gì tôi nói sao? Có cần tôi lặp lại một lần nữa rồi giải thích cho cô nghe không?”

Cố Ngọc Hiểu mím chặt môi, mặc dù cô ta không cam tâm nhưng cô ta cũng không dám nói tay đôi với anh.

Sau một lúc im lặng, cô ta mới nói: “Chúng ta đã là vợ chồng sắp cưới của nhau rồi, cũng đã có quan hệ với nhau, chắc em chuyển vào sống chung phòng với anh cũng không có vấn đề gì chứ nhỉ?”

“Không.” Thẩm Thành trả lời dứt khoát.

Cố Ngọc Hiểu mừng thầm trong bụng, nhưng ngay sau đó, cô ta đã không thể vui lên nỗi nữa vì Thẩm Thành đã cầm ly rượu và điện thoại lên rồi đi ra ngoài.

“Anh, anh đi đâu đấy?”

“Nhường phòng lại cho cô, tôi ra phòng khách ngủ, ngủ ngon.”

Mặt Cố Ngọc Hiểu giật mạnh.

Cô ta đến phòng của anh ta nhưng anh ta lại ra phòng khách, vậy thì việc anh ta đồng ý có khác gì không đồng ý đâu? Cố Ngọc Hiểu nhìn bóng lưng ra đi dứt khoát của Thẩm Thành thì từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm.

Không, cô ta không thể nào ngồi im chờ đợi như thế được, không thể cứ giương mắt nhìn thời gian trôi qua.

Một khi con tiện nhân Hải Cẩn đó làm lớn trở về thì đến lúc đó cô ta sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Con.

Con.

Đúng vậy, cô ta có thể mang thai, dù cho không phải là con của Thẩm Thành cũng được, chỉ cần nhà họ Thẩm cho rằng đó là dòng giống của nhà họ Thẩm là được rồi.

Vừa hay mọi người đều biết trước đó không lâu Thẩm Thành đã “đụng” vào cô ta, nếu như cô ta tung tin có thai trong vòng một tháng sau chuyện đó thì chắc cũng sẽ không có ai nghi ngờ.

Phân bộ Ám Long.

Trong phòng khách, Tô Yến đang dựa vào cửa sổ sát đất để nghe điện thoại.

“Đại trưởng lão, rốt cuộc thì thủ lĩnh là ai? Anh ta đeo mặt nạ nên tôi căn bản không nhìn thấy mặt của anh ta, có lẽ sau này anh ta cũng không tới phân bộ nữa đâu, vậy tôi phải đi đâu để quyến rũ anh ta đây?”

Sau khi nghe cô ta nói xong, đại trưởng lão bắt đầu cười phá lên: “Ha ha, xem ra cô đã bị thủ lĩnh mê hoặc rồi, thế nào, khí chất và sức hấp dẫn của cậu ta hơn hẳn Nam Kiên đúng không? Dù có phải gả cho cậu ta thì cô cũng không chịu thiệt đâu.”

Tô Yến ôm một bụng tức nhịn không được nói: “Bị mê hoặc thế nào được, tôi còn chưa được diện kiến mặt mũi của anh ta đây này, ông nói cũng như không nói.”

Đại trưởng lão cười vừa cười vừa nói: “Không vội không vội, báo cho cô biết ngày mai ở Hải Thành sẽ có một buổi lễ giám định và triển lãm văn vật, cô nhờ đường chủ Dư lấy vé vào cửa cho cô. Thủ lĩnh sẽ có mặt trong buổi lễ đó đấy, cô nhìn kỹ một chút xem có thể nhận ra cậu ta hay không.”

Tô Yến siết chặt điện thoại di động trong tay: “Được, vậy ngày mai tôi sẽ đến phòng triển lãm đó xem thử, tôi muốn xem vị thủ lĩnh giống như long thần thấy đầu không thấy đuôi này của chúng ta có phải thần thánh khiến người người run sợ hay không?”

Biệt thự riêng.

Bên trong phòng ngủ.

Lạc Hà nằm trên giường hai ngày cuối cùng tinh thần cũng khá lên một chút, thấy Hải Vy đang cầm cái thìa đưa đến bên môi mình thì cô ta cười nói: “Chị dâu, chị cứ để trên bàn đi lát nữa em tự uống.”

Hải Vy vô thức nhìn cánh tay trái của cô ta, sau đó nghĩ lại cảm thấy mình quá đường đột nên nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Chỉ là một cú va chạm nhẹ mà đã khiến trái tim của Lạc Hà có hơi đau nhói, cô ta vội vàng nói: “Xin lỗi, không phải chị có ý thương hại hay gì đâu, chị chỉ là…”

Lạc Hà không khỏi: “Không sao, em tập mãi thành quen rồi, chị quan tâm em em biết mà.”

Hải Vy thở phào nhẹ nhõm rồi cười khổ nói: “Chị với anh trai của em vì một lần hồ đồ nên lỡ xảy ra quan hệ, lại mơ hồ phát hiện ra mình mang thai rồi sinh ra Bé Dương, cũng không ngờ rằng anh ấy vẫn còn một đứa em gái ở trên đời này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi