ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 592

Cô ta nghĩ kĩ rồi.

Bất luận như thế nào cô ta cũng muốn gả cho người đàn ông này.

Lục Gia Bách.

Lục Gia Bách.

Cô ta quanh năm sống ở trong tổng bộ Ám Long, chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của nhân vật hô mưa gọi gió này.

Tuy rằng khoảng thời gian này ở Hải Thành, nhưng tâm tư của cô đều đặt vào cuộc tranh đấu với Lạc Hà, cũng không có cố ý đi tán thưởng ngoại hình của Lục Gia Bách.

Đến hôm nay… “Vị họ Lục chắc là rất anh tuấn nhỉ, tôi quanh năm ở nước ngoài, dường như đóng cửa không ra khỏi nhà, cũng hiểu rất ít chuyện liên quan đến anh ấy.”

Nhân viên phục thấy cô ta ăn mặc sang trọng, sợ mất lòng khách quý chuốc họa vào thân, liền vội vàng rút quyển tạp chí ra đưa cho Tô Yến.

“Đại hội thưởng thức lần này, chủ tịch Lục được làm khách mời đặc biệt, hình trên bìa của tạp chí tuyên truyền là hình nửa người của anh ấy.” Tô Yến vội vàng nhận lấy.

Chỉ nhìn một cái, cô ta liền bị người đàn ông trong tấm ảnh thu hút sâu sắc.

Đây là một khuôn mặt sắc lạnh anh tuấn còn có ngũ quan tinh xảo ba trăm sáu mươi lăm độ không có góc chết, đường nét khuôn mặt nghiêm nghị, giống như tác phẩm nghệ thuật tinh tế tuyệt đỉnh nhất trong ta họa sư phương Tây.

“Quả thật rất đẹp trai, rất có sức hấp dẫn, có lẽ có rất nhiều người phụ nữ yêu anh ấy nhỉ, người đàn ông như vậy, chính là sự tồn tại hoàn hảo nhất thế giới.”

“Đúng đó, Chủ tịch Lục chính là bạch mã hoàng tử của tất cả người phụ nữ ở Hải Thành chúng tôi nha, bằng không thì Dương Tâm cũng sẽ không khiến mọi người tức giận như vậy, cho dù cho vì Hoa Hạ cống hiến nhiều như vậy, nhưng vẫn bị mọi người bài xích.”

Lúc này Tô Yến mới nhớ đến người phụ nữ bên cạnh Lục Gia Bách.

Không tệ, cô gái họ Dương này cô ta đã từng nghe nói đến, xem ra sau này cô ta phải tìm hiểu thêm rồi.

Lục Gia Bách và những người khác đi vòng quanh gian hàng, cuối cùng chạm mặt với đám người Dương Tâm.

Mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn khung cảnh bá tổng cùng với Dương Tâm chạm mặt nhau, đều tò mò bá tổng sẽ trực tiếp làm lờ đi cô.

Sau đó, kết quả khiến mọi người đều thất vọng rồi.

Bởi vì hai người còn cách mấy bước, bá tổng bước nhanh lên phá trước, sau đó rất tự nhiên ôm lấy eo của Dương Tâm.

Anh hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của vô số người xung quanh, cúi đầu chạm nhẹ vào má của cô.

Hừ, cái gì mà bỏ vào lãnh cung? Nhìn dáng vẻ si mê của bá tổng, rõ ràng là bị Dương Tâm ăn đến mức chết đi sống lại, không nên nói là bị Dương Tâm mê hoặc đến thần hồn điên đảo, muốn xem bá yổng đá Dương Tâm, kiếp sau đi.

“Nửa tiếng không nhìn thấy em, trong lòng bức bối quá.” Lục Gia Bách ghé sát lỗ tai cô thấp giọng nói.

Dương Tâm trừng anh một cái.

Đừng tưởng cô không biết trong lòng của tên chó này đang nghĩ cái gì.

Trần Tuấn ở đây, Phó Đức Chính ở đây, ngay cả Thượng Quan Úc ảnh đế đạt được giải Oscar có cảm tình với cô cũng có mặt.

Anh bám dính cô như vậy, không phải là muốn tuyên bố chủ quyền sao? Dương Tâm cảm thấy buồn cười và đồng thời cũng có chút đau đầu.

Với sự bá đạo của người đàn ông này, xem ra sau này cô đừng hòng có bạn bè khác giới rồi.

“Các vị, đại hội thưởng thức sắp bắt đầu rồi, mời mọi người di chuyển đến phía trước khán đài ở phí đông phòng triển lãm.”

Người phụ trách viện bảo tàng cầm lấy micro mời các vị khách vào chỗ ngồi.

Bà Lục đi đến trước mặt Dương Tâm và Lục Gia Bách, nói với con trai: “Con dâu bị người khác bắt nạt quen rồi, người khác cưỡi cổ đè đầu con bé còn không biết đáp lại, hôm nay mẹ giao nó cho con, con hãy bảo vệ tốt cho con bé. Đừng để con bé làm mất mặt nhà họ Lục, con phải dạy dỗ con bé nhiều vào, đừng để con bé nhịn, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, nên xé thì xé, có chuyện gì còn có nhà họ Lục chống lưng, sợ cái gì?”

Rõ ràng là lời quan tâm nhưng nói ra lại mang ý như đang càm ràm.

Dương Tâm cười cười, trong lòng ấm áp.

Cô đã được vị quý phu nhân này quan tâm đó, nếu không vị này cũng không bảo vệ cô như vậy.

Lục Gia Bách mang theo ý cười, khẽ “ừm” một tiếng dìu Dương Tâm chuẩn bị vào chỗ ngồi.

Lúc này Thẩm Thành đi đến, nói với Dương Tâm: “Dương Tâm, anh có một vài vấn đề muốn hỏi em, có thể dừng bước nói chuyện một lát?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi