Chương 597
Phó Đức Chính lại nói thêm: “Nếu đã có người đưa ra nghi vấn thì chắc chắn phải có lý do. Mọi người yên tâm, tôi sẽ điều tra lại sự việc này. Chúng tôi thà dành thêm thời gian để tiếp tục điều tra, chứ không bao giờ để cho ngọc huyết thật bị cuỗm đi ngay trước mắt như thế.”
Dương Mỹ cắn chặt răng, trong lòng cô ta dâng lên lên một nỗi lo sợ.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng không ai dám nghi ngờ ngọc huyết là giả trước con mắt bao nhiêu người như thế.
Nhưng cô ta không ngờ Dương Tâm lại không sợ chết như vậy, cô lại dám khẳng định đây là đồ giả.
Tại sao cô lại có năng lực như vậy chứ?
Lúc trước về chuyện “nước mắt người đẹp”cũng vậy, tất cả mọi người có mặt đều không cho rằng đó là giả, chỉ có Dương Tâm nhìn thấy đó là giả.
Nếu nó không phải là sản phẩm chính hãng tại nhà đấu giá thì lần đó cô ta đã bị lật xe rồi.
Hay cho một Dương Tâm, quả không hổ là kẻ thù không đội trời chung của cô ta.
Việc đã đến nước này, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng và chiến đấu đến cùng.
“Được, tôi sẽ cho anh Phó ba ngày để điều tra. Nếu sau ba ngày mà anh vẫn không có chứng cứ chứng minh đây là hàng giả thì tôi chỉ có thể áp dụng các biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Sư phụ Trì Mộ, cô cũng quá dễ dãi với họ rồi đó.”
“Đúng vậy, chuyện này chỉ giống như con thiêu thân mà thôi, cô không cần phải để ý tới họ như vậy đâu.”
“Anh Phó à, nếu cuối cùng chứng minh ngọc huyết này là thật thì anh định xử lý cô Dương như thế nào đây? Cô ta không thể không bị trừng phạt chứ.”
Không đợi Phó Đức Chính kịp mở miệng, Dương Tâm liền dẫn đầu: “Nếu ngọc này là thật thì mấy người có thể tống tôi vào cục cảnh sát vì tội gây rối trật tự công cộng. Tôi hứa nhà họ Lục sẽ không ngăn cản.”
“…”
Phó Đức Chính nhìn về phía Dương Tâm bằng ánh mắt đầy vẻ có lỗi, sau đó anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Dương Mỹ mà trầm giọng nói: “Dương Tâm đã bày tỏ lập trường rồi, tiếp theo có phải hay không cô nên tỏ thái độ của mình?”
Dương Mỹ mím môi.
Tuy rằng trong lòng cô bứt rứt không yên, nhưng hiện tại cô ta cũng chỉ có thể tiếp tục phóng lao phải theo lao: “Nếu như ngọc này là giả, chứng tỏ tôi là hữu danh vô thực. Lúc đó anh cũng có thể tống tôi vào cục cảnh sát.”
“Chúng tôi tin tưởng rằng sư phụ Trì Mộ sẽ không giám định nhầm.”
“Đúng vậy, sư phụ Trì Mộ là ngôi sao sáng trong trong ngành giám định ngọc. Người ta nói rằng cô ấy được dạy bởi một trung úy cao cấp của trường Mạc Kim và đã học được kỹ năng thẩm định cổ vật của vị tiền bối cũ đó. Nếu cô ấy không thể nhận ra nó thì không ai trên thế giới có thể nhận ra nó.”
“Dương Tâm không biết trời cao đất rộng, nhất định lần này sẽ lật bị lật xe.”
“…”
Vẫn còn một số di tích văn hóa cần phải xác định, nhưng Dương Tâm lại lo lắng về vị cô Phật kia.
“Lục Cẩu, chúng ta đi vào hậu trường đi.”
Dường như Lục Gia Bách đã đoán được cô đang nghĩ gì, anh đưa tay ra bóp mũi cô rồi cố tình lui xuống.
Sau khi hai người rời khỏi phòng triển lãm, Lục Gia Bách đến gần người phụ trách bảo tàng.
“Quản đốc, ông có thể bán lại ba món đồ giả đó cho tôi không? Tôi muốn lấy về và nhờ vợ tôi nghiên cứu. Khả năng quan sát của cô ấy quá tệ và tôi muốn cô ấy luyện tập thêm.”
Cách đây vài ngày, người phụ trách mới nhận được một khoản quyên góp khổng lồ từ Lục Thị. Đừng nói về một vài món hàng giả, cho dù đó là hàng thật mà chủ tịch muốn có thì ông ta cũng phải dâng lên cho bằng được.
“Chủ tịch Lục nhắc đến từ mua khiến người khác tổn thương tình cảm. Đó chỉ là những món đồ vô giá trị. Cậu cứ thoải mái lấy đi ạ.”
Dương Tâm vui vẻ tiếp nhận bức tượng Phật cổ.
Bức tượng phật cổ vừa đến tay thì cô đã cảm thấy vị Phật này không bình thường.
Đúng là có linh tính, nếu cảm nhận kỹ sẽ thấy một mùi hương thoang thoảng bay lên từ chóp mũi.
Một kho báu vô giá như vậy mà lại bị những chuyên gia lão làng đó vứt bỏ như rác rưởi.
Nó thực sự vô lý và nực cười.
Nếu để cô nói thì lô cổ vật ngày nay cộng lại không có giá trị bằng bức tượng phật cổ này.
Một vật đã từng ở Đại Lôi Âm Tự phát sáng mà sao có thể là một vật phàm tục được sao?