ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 614

Sau khi Dương Tâm đến bãi đậu xe dưới đất, cô vô thức vươn tay vuốt tóc.

Trên da đầu vẫn còn cảm giác đau nhói, chắc là đã bị bứt một đống tóc rồi.

Thẩm Thành hẹn cô ra ngoài để tập Thái Cực Quyền, căn bản không nghĩ đến có thể cạy được thông tin gì từ miệng cô.

Việc nhân viên phục vụ va chạm với cô ở hành lang mới chính là mục đích thực sự mà anh ta hẹn cô ra.

Về phần anh ta muốn lấy tóc cô làm gì, điều này có gì khó đoán? Có vẻ như kết quả kiểm tra quan hệ huyết thống cách đây không lâu đã không thuyết phục được nhà họ Thẩm.

Họ vẫn đang cố gắng hết sức để điều tra thân thế của cô.

… Trụ sở chính của Lục Thị.

Nhìn thấy Dương Tâm đi tới, tất cả thư ký trong phòng thư ký đều kinh ngạc.

Dẫu sao cô bị sẩy thai không được bao lâu, lúc này phải đang trong giai đoạn hồi phục sức khỏe, đột nhiên xuất hiện ở công ty, thật sự là điều không ngờ tới.

Vương Ái Linh đắc thắng, cười nói: “Chị Tâm, chị bị sẩy thai đã khỏe lại chưa?”

Dương Tâm trong lòng cười lạnh.

Những lời này tưởng như là quan tâm, nhưng thực ra lại đang xát muối.

Nếu cô ta đã muốn chơi, vậy thì cô sẽ chơi đến cùng với cô ta.

“Vẫn khỏe, nghe nói là tổng thư ký bôi thuốc phá thai lên trái cây, đúng là nuôi ong tay áo. Chúc mừng cô đã thăng chức lên tổng thư ký.”

Vương Ái Linh cười, vươn tay vòng qua tay Dương Tâm: “Cảm ơn chị Tâm, tiện thể, hôm nay chị ở công ty làm gì vậy?”

Dương Tâm cong môi, khoan thai nói: “Mấy ngày nay tôi luôn mơ thấy thai nhi còn chưa thành hình khóc lóc, có người nói đó là linh hồn của đứa trẻ đang quấy phá, cho nên tôi đang nghĩ đến việc đến gặp kẻ sát hại nó, để nó tự mình đi đòi mạng, trả thù mình.”

Sắc mặt của Vương Ái Linh vô cùng tái nhợt, dây thần kinh trên người đều căng thẳng cứng đờ .

Linh, linh hồn, của, của đứa trẻ?

Chẳng, chẳng lẽ linh hồn của đứa trẻ vẫn còn quanh quẩn vương vấn bên cạnh mẹ chưa đầu thai chuyển kiếp hay sao?

Nếu đứa nghiệp chướng đó bám riết lấy cô ta, chẳng phải là đang đòi mạng của cô ta sao?

Không.

Không không.

Cô ta sợ nhất là ma.

Cô ta không thể để thứ bẩn thỉu đó tìm thấy và cứ thế bám riết lấy mình không chịu buông được.

Nghĩ đến đây, cô ta đột nhiên lùi lại phía sau vài bước.

Dương Tâm nhướng hàng lông mày nhìn cô ta, cười như không cười hỏi: “Tổng thư ký Vương cô bị làm sao vậy? Trong người cô có ma hay sao?”

Nói đến đây, cô vỗ vào trán một cái thật mạnh: “Ồ, đúng rồi, trên người tôi đúng là có một con quỷ nhỏ. Ngày nào cũng gây ồn ào ầm ĩ bắt tôi phải cố gắng tìm ra kẻ đã hãm hại nó để lấy mạng người đó, nhưng tổng thư ký Vương chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, cô sợ hãi cái gì chứ?”

Da mặt của Vương Ái Linh co rúm kịch liệt, cô ta vội xua tay: “Không, không hề có, đột nhiên tôi rất vội, muốn đi vệ sinh một lát, chị Tâm, cô đi đến phòng làm việc tìm giám đốc Lục trước đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Dương Tâm chỉ nở nụ cười khinh bỉ.

Mới như vậy mà đã sợ rồi hay sao?

Đúng là nhát gan mà.

Sau khi đưa mắt nhìn Vương Ái Linh nhếch nhác rời đi, Dương Tâm rảo bước nhanh vào phòng chủ tịch.

Thấy cô đi vào, Lục Gia Bách đứng dậy đi tới trước mặt cô, vươn tay ôm chặt lấy eo của cô.

Cũng không phải là muốn giở trò lưu manh với cô mà anh chỉ muốn đỡ lấy cơ thể cô cho cô dựa vào một lát.

Dương Tâm đương nhiên cũng sẽ không khách sáo với anh, gần như ngay khi anh vòng tay qua ôm eo cô, cô đã trao trọn cho anh toàn bộ sức nặng của cơ thể mình.

“Thẩm Thành hẹn em làm cái gì?”

Dương Tâm mỉm cười ngượng ngùng, “Anh ta hỏi em có phải con gái nhà họ Thẩm hay không, em nói không phải, sau đó anh ta ra lệnh cho người lấy mẫu tóc của em, chắc là vì muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con một lần nữa.”

Lục Gia Bách nhướng hàng lông mày: “Có vẻ như anh rể này của anh cũng khá thông minh đấy, khứu giác cũng nhạy bén. Anh đoán anh ta đã nghe thấy những tin đồn thất thiệt về việc em là một người con riêng. Anh ta không thể chịu đựng được nên đã quyết định làm rõ ràng chuyện này. “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi