ĐÓA HỒNG ĐẦY GAI VÀ TỔNG GIÁM ĐỐC LẠNH LÙNG

Chương 616

“Ông chủ, cô Hải Cẩn đang đứng ở bên ngoài muốn gặp ông ạ.”

Nhị trưởng lão và người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh liếc nhìn nhau, sau đó mỉm cười nói: “Nghe thấy gì chưa, con bé đó chủ động tìm tới tận nhà, xem ra là muốn trực tiếp vào thẳng vấn đề cầu xin tôi đấy mà.”

Nếu một miếng ngọc tỷ có thể khiến cho con bé đó đồng ý kết hôn với con trai nuôi của tôi, chẳng phải sau này quyền lực của toàn bộ gia tộc Hải Nhân sẽ tập trung hết ở chỗ con trai tôi hay sao? Cũng có nghĩa là tôi có thể điều khiển tất cả mọi thứ. “

Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Vẫn là ông lo xa nghĩ rộng, tính trước, đúng vậy, chỉ cần cậu chủ lấy được cô hai, vậy thì cậu ấy có thể danh chính ngôn thuận điều khiển cả gia tộc, cậu ấy nắm trong tay quyền lực, đồng nghĩa với việc ông cũng sẽ nắm trong tay quyền lực.”

Nhị trưởng lão xua tay: “Anh lui xuống dưới trước đi.”

Vừa dứt lời, ông ta lại nhướng mắt nhìn người quản gia đang đứng ngoài cửa, “Mời cô ta vào.”

Một lúc sau, Hải Cẩn từ bên ngoài bước vào.

Ánh mắt của cô ấy quét khắp căn phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên người nhị trưởng lão, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Miếng ngọc tỷ kia đâu rồi? Tôi nhất định phải có được nó, cứ nói cho tôi biết điều kiện của ông đi.”

“Cháu đúng là thẳng thắn, nếu cháu đã nhanh gọn dứt khoát như vậy thì ông cũng chẳng vòng vo làm gì, cô bé à, cháu nên biết rằng từ trước đến nay ông không bao giờ làm một cuộc làm ăn thua lỗ. Cháu muốn có được miếng ngọc tỷ kia cũng được thôi, nhưng cháu phải hứa với ông một điều.”

Hải Cẩn đi tới bên cạnh bàn làm việc, chống hai tay lên mép bàn, nhướng mày hỏi: “Ông già kia, ông muốn tôi giao quyền điều hành gia tộc cho ông sao? Nhưng chiêu này sẽ không hiệu quả đâu. Dù tôi có để nhường cho ông đi chăng nữa thì chắc cũng không có ai chịu nghe lời ông nói đâu.”

Nhị trưởng lão bật cười khanh khách: “Không, không, không, ông không phải là muốn cháu nhường lại quyền điều hành gia tộc cho ông, đúng như lời cháu vừa nói, ông danh không chính ngôn không thuận, cho dù ông có được cái quyền này đi chăng nữa cũng chẳng có ai chịu nghe lời ông nói.”

Hải Cẩn hơi nhíu hàng lông mày lại, nghiêm giọng hỏi: “Vậy ông muốn tôi làm cái gì? Ngoại trừ quyền thừa kế ra, tôi không nghĩ rằng trên người mình có thứ gì đáng để nhị Nhị trưởng lão cảm thấy có hứng thú nữa.”

Nhị trưởng lão vươn tay mở ngăn kéo ra, lấy từ trong đó ra một mảnh giấy màu đỏ.

“Cháu nhìn cái này đi, nếu như cháu đồng ý ký tên vào, ông sẽ cho cháu thứ mà cháu muốn.”

Hải Cẩn cúi đấu xuống nhìn, chỉ liếc mắt một cái sắc mặt của cô ấy đã dần dần trở nên khó coi.

Đơn đăng kí kết hôn.

Là giấy đăng kí kết hôn của cô và Vân Hành.

Ngay từ mười năm trước đây, ông già này đã cố ý để cô lập hôn ước với Vân Hành, bởi vì anh ta là tài năng trẻ tuổi ưu tú nhất trong thế hệ lớp trẻ.

Ông già đang đứng trước trước mặt cô muốn giành quyền kiểm soát gia tộc Hải Nhân thông qua Vân Hành.

Bởi vì trong mắt những người già bậc trên, cô ấy chỉ là một con bé ham chơi, cho dù có kế thừa được quyền lực này cũng không thể nắm chắc trong tay được.

Những lúc này, thì chồng cô ấy là ai rất quan trọng.

Mọi việc mà cô ấy không thể giải quyết được đều có thể giao cho chồng cô ấy giải quyết, dần dà theo thời gian, đối phương sẽ kiểm soát được quyền lực và hoàn toàn điều khiển được cô ấy.

Động thái này của nhị trưởng lão không có gì sai, nhưng lòng dạ dã tâm của ông ta thì người qua đường cũng biết, vì vậy nên không chỉ các trưởng lão khác phản đối cuộc hôn nhân này, mà ngay cả cha mẹ của cô ấy cũng phản đối.

Cuối cùng, mọi người đều có ý kiến khác nhau, nên hôn ước này vẫn chưa được định đoạt.

Sau bao nhiêu năm trời, không ngờ ông già này vẫn còn nghĩ tới chuyện này không quên.

“Tôi ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn này thì ông sẽ ngay lập tức đưa miếng ngọc tỷ cho tôi?”

Nhị trưởng lão mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, đây là nguyện vọng cuối cùng của ông, cô hai à, ông cũng chỉ là đang suy nghĩ về việc kế thừa dòng dõi mà thôi.

Vân Hành là thiên tài trăm năm hiếm có, nếu như sau này kết hợp với cháu, thì đứa con mà hai đứa sinh ra chắc chắn là người thích hợp nhất để kế thừa dòng máu của gia tộc Hải Nhân.”

Rõ ràng là ông ta đang thèm muốn quyền thế của cô ấy, lại cao giọng nói một cách chính trực đường hoàng như vậy, nếu không phải bây giờ cô ấy có chuyện cần cầu xin ông ta giúp đỡ, nhất định cô sẽ nói lại ông ta mấy câu, chọc cho ông ta tức ói ra máu mới thôi.

Giấy đăng ký kết hôn.

Giấy đăng ký kết hôn.

Cô ấy từ từ vuốt ve bụng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi